- Xin chào! Tổng giám đốc. Tôi là Thư ký ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố - Hàn Nhạc Văn.
Không thèm nhìn Trần Thái Trung, lập tức đi tới:
- Bây giờ anh cảm thấy như thế nào? Tôi đại biểu Trưởng Ban thư ký Cảnh tới thăm anh.
Hàn Nhạc Văn là nhân viên kỳ cựu mười mấy năm của phòng Thư ký, bình thường phụ trách một số việc vặt vãnh hằng ngày, làm việc khá nghiêm túc, năng lực lại rất bình thường. Chỉ là tính tình văn nhân, không thích cùng lãnh đạo qua lại. Đến bây giờ vẫn là một người phục vụ, đúng cái kiểu người ta nói: nhân viên ngồi mòn cả ghế
Lần này phòng Thư ký phái y tới, cũng là thấy y làm việc nghiêm túc lại không có tính khí gì, mà tình cảnh hiện tại của quốc gia là thời kỳ u ám, đúng lúc hợp với cảnh khốn cùng của y.
Nhưng người của phòng Thư ký lại xem nhẹ sự việc, cái gọi là ông chủ Đặng, nhất định là hiểu sâu biết rộng. Hàn Nhạc Văn nghe thấy chức vị của Trần Thái Trung không cao lại kiêu ngạo hống hách, tính tình cũng rất ương bướng. Đầu tiên trong lòng cũng có chút không vui, tự nhiên không chịu cùng Trần Thái Trung hỏi thăm chào hỏi gì cả.
“Trưởng Ban thư ký Cảnh ư?” Ánh mắt của Thụy Viễn chậm rãi nhắm lại, y không nghĩ cùng những người đó nói chuyện vô nghĩa. Chỉ là lúc nói gật gật đầu thôi. Giờ khắc này, y đột nhiên có cảm giác gan dạ. Nếu trong Chính phủ tất cả là kiểu tính tình của Trần Thái Trung, làm sao năng suất công việc lại không được đề cao chứ?
- Sự việc không vui xảy ra hôm nay, chúng ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Hàn Nhạc Văn bắt đầu phát biểu một cách trịnh trọng.
- Ý kiến của văn phòng là, đối với cảnh sát làm tổn thương ngài đây, bất luận điểm xuất phát của bọn họ như thế nào, không thể phủ nhận là, bọn họ tạo thành tổn thương nhân thân nghiêm trọng đối với anh. Nhất định phải dùng nguyên tắc xử lý một cách nhanh chóng và nghiêm khắc.
Bài văn của các vị quan, đại để chính là như vậy, Đoàn Vệ Dân từ lần trước, Cảnh Tĩnh Lịch tự mình ra tiếp đón, đến bây giờ người bị đả thương lại chỉ cử tới hai nhân vật không có liên quan. Thái độ của Ủy ban Nhân dân thành phố rất rõ ràng: Họ chỉ muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.
Thậm chí những người cảnh sát này mặc dù đánh người, nhưng bất luận có động cơ gì, đều có thể nói là điểm xuất phát tốt. Tình hình này, Thụy Viễn làm sao có thể mong đợi vào: “Có thù báo thù có oán báo oán”?
Nghe y nói lải nhải nửa ngày, cuối cùng chỉ là đề ra một điều:
- Nếu ông có yêu cầu gì, chỉ cần đề xuất, Ủy Ban nhân dân thành phố nhất định sẽ xem xét tình hình.
Kết luận như vậy, Thụy Viễn tức giận tới mức thiếu chút nữa từ trên giường nhảy lên.
Cũng may! Anh ta nhớ kỹ chính bản thân đang giả bệnh đó. Tới cuối cùng, y đến gật đầu cũng ít đi, liền nằm thẳng đờ ở nơi nào đó giả chết như vậy, trong lòng lại không giữ lại cảm xúc gì. Nói tới cư xử, vẫn là Trần Thái Trung đủ tư cách hơn
Trần Thái Trung đứng một bên. Thật sự mắt nhìn hợp mắt, nếu là đặt ở một năm về trước, sợ là hắn không nghe ra suy nghĩ thực sự ở trong câu nói này, nhưng lúc này xem “báo Thiên Nam hằng ngày” thời gian lâu như vậy rồi, tự nhiên đọc được hàm nghĩa ẩn trong các bài văn quan trường là như thế nào.
Đây chính là xem Thụy Viễn không có ích gì, mới ăn hiếp người như vậy! Trong lòng hắn thật sự khó chịu không nói lên lời. Hóa ra cho rằng tôi làm việc này coi như là đồ phá hoại. Nhưng cũng không phá hoại tới một bước chân của các anh. Tặc lưỡi! Anh đây… Sự thật đã quá oan uổng.
Tất nhiên, đây chỉ là lời nói bực tức. Trên thực tế, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng. Người ta mới gọi là tinh thông sành sỏi chuyện đời. Hắn kiếp trước nếu chịu làm người như vậy, kết cục cũng không đến nỗi bị mọi người hợp sức vây đánh.
Không được à. Anh đây vẫn là không thể ngồi yên được. Nhìn thấy hai người của văn phòng Ủy ban Nhân dân tỏ thái độ rất rõ ràng. Hắn lắc đầu, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.
Bất luận việc công hay tư, cảnh sát đánh người nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc. Nếu tất cả mọi người đều không muốn quản, vậy mình quản vậy! Hắn lại nhấn số gọi Đường Diệc Huyên
Đường Diệc Huyên vừa nghe nói, Trần Thái Trung cần cô nhúng tay vào chuyện của Cục Cảnh sát, lập tức từ chối:
- Không phải tôi không chịu giúp anh. Hệ thống đảng ủy công an là hệ thống tương đối độc lập. Anh đến người đánh bạn của anh cũng không nắm rõ. Vậy tôi giúp anh như thế nào?
- Vậy tôi trở về hỏi thử. Trụ sở chính chăng?
Trần Thái Trung tức giận:
- Lần này là tôi là người có lý. Tôi thì chưa nghe nói, trái lại đánh người lại có đạo lý à?
- Không cần nói với tôi nữa, anh trực tiếp tìm cục trưởng cục thành phố Vương Hoành Vĩ nhé.
Đường Diệc Huyên rõ ràng không muốn nhiều chuyện:
- Anh hãy nói cho ông ta biết, là vợ của Bí thư Tỉnh ủy Mông Nghệ muốn anh tìm ông ta. Chờ một chút, tôi tìm số điện thoại của ông ta đưa cho anh.
Hừ! Lôi Mông Nghệ ra cũng vô dụng. Trong lòng Trần Thái Trung hiểu rất rõ, vì sợ Đường Dược Huyên kiêng kị LãoHoàng. Khi hắn giải thích sự việc đã qua, vốn dĩ không giới thiệu rõ ràng thân phận của Thụy Viễn.
Nhưng lúc này gọi điện thoại cho Vương Hoành Vĩ. Tuyệt nhiên không thể giấu diếm cục trưởng Vương. Việc lớn này, mọi người không biết mới lạ chứ. Mông Nghệ xem như một chư hầu. Tuy nhiên, hi vọng y không sợ Lão Hoàng. Vậy hiện thực sao?
- Không cần nữa! Cứ như vậy đi, cô còn nhớ lần trước tôi nói với cô về Lưu Đông Khải chứ?
Tất cả rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể rút lui mà cầu tiến bước sau. Nếu không thì, trong lòng hắn có chút không thông thuận, vẫn có chỗ chưa giải phóng.
- Chính là Phó cục trưởng, có thể trong vòng 3 ngày, giúp tôi thu phục y không?
Yêu cầu này, hắn cũng đã biết hơi quá. Ít nhất từ lúc phát biểu, thì quá thái quá. Nhưng Trần Thái Trung luôn tin tưởng một điều: Trả thù nhất định phải nhanh, mới có thể lộ ra thủ đoạn của mình. Đồng thời cũng có thể khiến người liên quan đạt được tâm lý thỏa