- Anh... anh ăn nói thế hả?
Hàn Nhạc Văn nghe thấy thế liền tức chết đi được. Y năm nay, nhân vật gàn rỡ như vậy đúng là không gặp nhiều, mà kiểu người như vậy, không ngờ lại là cán bộ Chính phủ!
Chỉ có điều, trường hợp trước mắt, cơ bản y không có biện pháp hành động, ít ra chỉ có thể trách mắng nhẹ nhàng hai câu:
- Đây là khách hàng anh phụ trách tiếp đón, bây giờ xảy ra phiền toái lớn như vậy, anh phải gánh trách nhiệm!
- Không chịu trách nhiệm việc đánh người, tôi cũng phải gánh sao?
Trần Thái Trung cười nhạt một cái, đánh mắt nhìn y:
- Cảnh Tĩnh Lịch phái anh tới, chính là để anh làm phiền tôi sao? Cái anh nói chính là tiếng người sao?
- Mày!
Hàn Nhạc Văn nghe xong liền giận dữ:
- Lời của mày, tao sẽ phản ánh cho Trưởng ban Thư ký Cảnh.
- Anh phản ánh cho Chủ tịch thành phố Vệ Hoa cũng được.
Trần Thái Trung mặc kệ y:
- Nhớ kỹ, tôi là Trần Thái Trung, Chủ tịch thành phố Vệ Hoa cũng có ấn tượng với tôi, không tin, bây giờ anh có thể gọi điện thoại.
Hàn Nhạc Văn nghe thấy, liền sửng sốt, xem ra người trẻ tuổi này, đúng là có chút lai lịch chăng? Chẳng trách lời nói làm người ta nghẹt thở tới vậy.
Y ngây người tại đó, Lưu Đông Khải lại nghe thấy mà giật mình, y vẫn không rõ người mà người ta gọi là Tiểu Trần lai lịch là thế nào. Chờ khi nghe lọt tai ba chữ ‘Trần Thái Trung’, nên nghĩ tới điều gì, y hoàn toàn nghĩ ra hết.
Trong lúc nhất thời, tất cả thù mới hận cũ nảy lên trong lòng Phó Cục trưởng Lưu. Y cười nhạt một cái:
- Ha ha! Trần Thái Trung? Anh chính là Trần Thái Trung?
- Biểu lộ này của anh, tôi có chút không muốn nhìn.
Trần Thái Trung chìa ngón trỏ chỉ chỉ y, giọng rất bình thản, nhưng hình dáng đó, cũng có vài phần kiêu ngạo.
- Tôi nói anh Lưu Đông Khải này, lần này anh xong đời rồi, ai cũng không cứu được anh.
Vẻ mặt của Lưu Đông Khải, lập tức biến đổi.
Y coi thường Trần Thái Trung, nhìn với ánh mắt xem thường. Tuy nhiên từ sau khi làm khó đồn trưởng công an khu kinh tế mới Cổ không có kết quả, y liền hiểu rõ một đạo lý: Không thể tùy tiện gây khó dễ cho nhân vật nhỏ. Nếu không thì, khó tránh khỏi mang lại xui xẻo cho bản thân.
Mà trước mắt nhân vật nhỏ này, đúng là người mà y đã đắc tội, phía sau người này không những có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa đều có thể mang lời nói đó tới chỗ Bí thư Tần. Lần trước đúng là Tần Tiểu Phương tự gọi điện cho y, muốn y mang chuyện cũ chìm xuống.
Sau sự việc đó, Phó Cục trưởng Lưu cảm thấy vô cùng mất mặt, cho nên thử điều tra một chút về Trần Thái Trung, điều khiến y kinh ngạc chính là: thằng nhãi ranh này vốn dĩ không phải là người của Bí thư Tần, ngược lại còn tương đối bất hòa với Bí thư Tần.
Kiểu quan hệ phức tạp này, đều không thể mời Tần Tiểu Phương nói chuyện cùng. Sức mạnh của tên này, hiểu được mới lạ.
Kể từ sau khi biết thân phận thật sự của Trần Thái Trung, Lưu Đông Khải bắt đầu đứng ngồi không yên, lời nói vừa rồi của Trần Thái Trung, y thật sự không để ý. Có thể lúc này y đã biết lai lịch của thằng nhãi ranh này. Tất nhiên y không cho rằng chỉ là lời nói tùy tiện của người ta.
Hơn nữa, đã nói hai lần, không chỉ là một lần.
Cái này, Phó Cục trưởng Lưu bắt đầu rơi vào tình trạng khó xử. Ngay từ đầu, y cùng Trần Thái Trung thật sự rất bế tắc rồi. Mà bất luận nói như thế nào, thân phận của đối phương so với y, chênh lệch thật sự quá lớn, nếu phải chịu thua… Y phải nói ra như thế nào?
Y đang khó xử ở chỗ này, điện thoại kêu, cuộc gọi tới, lại là Bí thư Tần Tiểu Phương.
Bí thư Tần Tiểu Phương rất đáng tiếc mà thông báo cho y:
- Tôi vừa mới nghe nói, có người cần chỉnh đốn anh, đang sưu tập tài liệu của anh ở mọi nơi. Anh gần đây, có phải đắc tội với người nào phải không?
Không thể nào? Làm sao tới nhanh đến vậy? Lưu Đông Khải thật sự còn không nghĩ tới, Trần Thái Trung thật sự là giọng trách móc, sắp bắt đầu động thủ rồi, điều này có thể không? Lời nói độc vẫn chưa tới nửa tiếng. Bí thư Tần đã nghe được phong thanh rồi.
Y trợn tròn mắt, không ngừng giải thích:
- Bí thư Tiểu Phương, anh nghe tôi giải thích nhé. Sự việc hôm nay, chủ yếu là vì đoàn khảo sát thương nghiệp bị mấy thằng khốn nạn đánh, anh nghe nói rồi chứ? Chính là tên đào phần mộ tổ tiên của Lão Hoàng.
Tần Tiểu Phương thật sự còn không biết điều đó, y là người công tác Đảng, lại nắm giữ quyền kiểm tra Kỷ luật, với hành động của Chính phủ không quan tâm. Hơn nữa tin tức của nhà họ Gia, rất bí mật vả lại nhanh chóng, trong lúc nhất thời chưa truyền tới tai y.
Nghe xong lời giải thích của Lưu Đông Khải, Tần Tiểu Phương thở dài một tiếng trong điện thoại:
- Ôi trời! Anh… Anh hồ đồ à. Hiện tại người ta không tìm cảnh sát đánh người. Đang sôi sục chỉnh đốn anh, anh còn không nghĩ tới biện pháp chạy trốn?
Tôi ngược lại không có cách nào đâu! Lưu Đông Khải muốn kêu to một cách bực tức, y quá rõ. Trên thế giới này, không có mông của ai là thật sự sạch được. Mọi người dám thu thập tài liệu của bản thân mình lộ liễu. Vậy thuyết minh rằng, mọi người có lòng tin đầy đủ có thể khiến chính mình xuống ngựa.h
Về phần nói tìm không thấy đầy đủ tài liệu? Không phải là mơ chứ, đừng nói khả năng này không tồn tại, cho dù nó thật sự tồn tại, không có chứng cớ… người ta không thể bịa đặt à?
- Vậy vẫn là... Bí Thư Tần quan tâm chăm sóc nhiều hơn.
Lời nói tâm can của Lưu Đông Khải, đó là muốn bao nhiêu chua xót thì có bấy nhiêu cay đắng. Chất tiệt, tên nhãi ranh kia ăn phải súng dược sao? Mình đâu đắc tội hắn mấy phải không ta?
- Ha ha.
Tần Hiểu Phương cười một tiếng đau khổ trong điện thoại.s
- Nếu giúp anh được, tôi sớm sẽ giúp, vấn đề là, đối phương rất mạnh…
Với năng lượng của Đường Diệc Huyên, Bí Thư Tần cũng không rõ, hơn nữa, nếu là Đường Diệc Huyên muốn điều chỉnh người nào, lẽ nào y dám ngăn cản nhiều chuyện sao? Nếu không may làm người này tức giận, cuộc sống của y cũng không thể tốt được.
Tần Tiểu Phương cũng biết, người đàn bà này thật sự rất ít khi gây rắc rồi. Nhớ tới vừa nãy chị Đường gọi điện cho y. Y liền toát mồ hôi lạnh toàn thân, bởi vì Đường Diệc Huyên vừa nói, chính là kiểu giọng điệu tuyệt đối không có đường sống:
- Anh là Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật. Tôi muốn biết, trên tay anh có bao