- Anh ít đùa bỡn cho tôi nhờ
Trần Thái Trung khẽ nói thầm,
- Là mua bán, không phải tán gái.
Hắn đúng là biết rõ Thụy Viễn có mấy cân mấy lượng, với kiểu trừng mắt phải đáp lại ngay của thằng nhãi này, lúc này không ngờ chịu từ bỏ như vậy, hiển nhiên, tám chín mười phần là coi trọng nữ cảnh sát này.
- Chế ngự cám dỗ, anh đã nói.
Thụy Viễn khẽ nhắc lại một câu:
- Vả lại, tôi chỉ là thưởng thức thế thôi, nghệ thuật tinh khiết, chẳng lẽ cũng là sai?
- Có sai hay không, về hãy nói
Trần Thái Trung túm lấy cậu ta, cũng không chào hỏi những người khác, nhảy lên Santana 2000.
- Đi, lên xe rồi đi.
- Tôi không đi
Thụy Viễn không ngờ giở tính cách trẻ con ra.
- Vậy anh nán lại, tôi đi trước ha.
Trần Thái Trung làm sao quản được tâm tình cậu ta? Cậu ta không phải là có cái nhìn chế ngự tâm tình, cậu ta đây là nhìn trúng diện mạo của nữ cảnh sát kia, cũng không chắc gánh nổi hai chữ ‘Quyến rũ’ – dù sao cũng hoàn toàn không lọt vào mắt cậu ta rồi.
Cậu ta có ý tưởng khác đây.
Trần Thái Trung đặc biệt hiểu rõ, Thụy Viễn cũng không phải một cậu chủ vô cùng háo sắc, thằng nhãi này không ngờ có thể giữa ban ngày ban mặt, buông thù oán cũ chuyển sang ý đồ dụ dỗ nữ cảnh sát này, phỏng chừng đó chính là Vương Bát xem đậu xanh trong tiểu thuyết– trúng đối tượng rồi.
Về khả năng quan sát và thưởng thức của Thụy Viễn, hắn không muốn phán xét, dù sao đàn ông trên thế gian này đa số là như vậy, dù cho hắn là La Thiên Thượng Tiên cũng không thể khiến người khác đồng quan điểm thẩm mỹ với mình, người có sở thích đặc biệt như vậy cũng không ít đâu.
Nhưng mà, hắn ta không thể để Thụy Viễn đạt được, đúng vậy, kiên quyết không thể, muốn tên này ở lại thành phố Phượng Hoàng, vậy phải để y nuôi chút hi vọng mới thành, hiện tại, nữ cảnh sát kia chính là con thiêu thân cái giữa giông tố. Trần Thái Trung lại phải đem Thụy Viễn con thiêu thân đực này đi khỏi hiện trường.
Về phần nữ cảnh sát kia có kết hôn hay chưa, có ngoại tình linh tinh hay không, Trần Thái Trung cũng vốn không nghĩ đến, giống như hắn ta không ép gái nhà lành làm ca kỹ, nhưng lại không phản đối Lưu Vọng Nam ép gái nhà lành làm ca kỹ. Đạo đức của người khác, hắn ta quan tâm làm gì nhỉ? Dù sao hiện tại cán bộ không nói đến đạo đức đầy rẫy ra đó.
Hắn ta hiện tại muốn chính là: trong thời gian ngắn, nhất định không thể để tên này đạt được.
Vậy anh đi đi! Đối mặt với lời này của Trần Thái Trung, Thụy Viễn hận phải cứa hàm răng. Thế nhưng, nhìn đám người xung quanh xem , còn có ba bốn tên cảnh sát hậm hực, cậu ta thực sự không đủ dũng khí ở lại một mình tiếp tục tán gái.
- Gấp gáp gì thế.
Mắt thấy xe đã khởi động, bạn học Tiểu Mã Ca cuối cùng nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào trong, tỏ ra bực tức:
- Cực phẩm đấy. Thái Trung, anh không cho rằng như vậy sao?
Vừa nói, cậu ta vừa quay cửa xe xuống, chào tạm biệt nữ cảnh sát kia. Tiếp tục mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
- Tôi đói bụng
Trần Thái Trung mặc kệ cậu ta, nhấn ga chạy, một tiếng "bốp" vang lên, phần đầu Tiểu Mã Ca nhô ra ngoài xe đập lên mép cửa sổ, kính râm to rơi xuống mặt đất.
- Anh chậm một chút thôi, đói chết hả?
Thụy Viễn thụt đầu vào, vân vê cái đầu
- May mà mất có mắt kính cản lại, nếu không phải sưng vù rồi...
Hai người một chiếc xe, ngay trước mắt biết bao người, đánh người xong sau đó nghênh ngang mà đi, phía sau chỉ để lại vô số ánh mắt kinh ngạc.
Có người mắt sắc, nhìn ra lai lịch biển số xe Santana. Không ngừng suy đoán ba vị cảnh sát kia lăn lộn trên mặt đất, rốt cuộc là đắc tội với công tử nhà ai, không ngờ ở ngay cổng phân cục bị người quần ẩu?
Cổ Hân này cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ, không hề nghi ngờ, Trần Thái Trung không có khả năng nói giúp cho ba người này, nhưng mà, đúng là bởi vì cậu ta đã đến, ba người trên mặt đất kia cũng không bị đánh tiếp, ít nhiều cũng có thể giữ cho cậu ta một chút thể diện chứ?
Ngoài trừ Trần Thái Trung ra, không ai cho rằng Thụy Viễn ngừng tay là bởi vì sự xuất hiện của nữ cảnh sát kia, chuyện này nghe thật sự rất không thể tin nổi, trên đời này có thứ người cuồng tình dục vậy sao?
Ngay cả Cổ Hân cũng không cho rằng như vậy, y hướng về chính trị viên Lí vừa mới từ trên xe xuống
- Tiểu Lí, cô gái kia là ai? Sao nhìn như một kẻ thô lỗ vậy?
- Đó là Cao Xuân Mai của khoa hộ chính, mụ điên, con gái chính ủy Cao của nhà giam số ba ở tỉnh
Chính trị viên cười lắc đầu
- Chưa nghe nói ư? Cô ấy vẫn muốn làm cảnh sát hình sự nữa đấy
Hai người đang nói chuyện, Cao Xuân Mai trong tay đem kính râm Thụy Viễn làm rơi xuống đất đi tới.
- Lão Lí, đây là của người nọ đánh rơi, sau này có thể làm chứng cớ...
- Làm chứng cớ con khỉ.
Cổ Hân thấy người phụ nữ này mơ hồ như vậy, nhất thời liền phát tác
- Biển số xe người ta còn không sợ cô nhớ kĩ, thì sợ gì? Cô tốt nhất nên hỏi ba người đồng sự đã làm gì đi.
- Tôi đã quyết định, đầu tư tại thành phố Phượng Hoàng.
Trần Thái Trung tìm một khách sạn tầm trung, hai người đang ngồi đợi món ăn, Thụy Viễn đột nhiên không rõ đầu đuôi lại nói ra một câu như vậy.
Dưới tình huống bình thường, đường nét của Trần Thái Trung luôn luôn thô to thái quá, nghe được câu này hẳn là cậu ta đang kích thích mà nói ra, cũng không quá để ý, chỉ có điều không chút để ý gật đầu.
Đây không phải trong lòng hắn muốn, chỉ là lãnh đạo của hắn ta muốn, cho nên, với hắn ta mà nói không có niềm vui đặc biệt nào cả.
- Tôi nói này, cho dù anh không thèm để ý, chẳng lẽ không thể đóng giả một vẻ mặt vui vẻ sao?
Nhìn thấy phi đao bản thân mình chuẩn bị không có hiệu quả, Thụy Viễn cảm thấy hơi có chút tổn thương.
- Được rồi, tôi thật sự cao hứng.
Trần Thái Trung nhe răng cười, quay đầu nhìn sang cửa phòng
- Món ăn ở khách sạn này cũng quá chậm đi chứ? Lần sau không đến chỗ này nữa.
Thụy Viễn