Thụy Viễn quyết tâm đầu tư vào Phượng Hoàng, Trần Thái Trung không phải là lí do chính.
Đúng vậy, được sự ủng hộ của tình hình hiện nay và của ông Hoàng, chính là nhân tố mang tính quyết định trong lần đầu tư này. Nhưng nếu không phải Trần Thái Trung đã thể hiện thái độ ân oán quá rõ trong toàn bộ chuyện này như thế, cùng với những ân oán sâu đậm còn ẩn chứa bên phía sau nữa, thì Thụy Viễn quyết không thể quyết định nhanh như thế được.
Lịch sử không phải do một người thúc đẩy, nhưng làm sao để sự việc phát triển, thì phải có một nhân tố mang tính quết định đưa một nhân vật chủ chốt lên, huống chi trong mắt Trần Thái Trung đây chẳng thể coi là đại sự được.
Dù Thụy Viễn đã đưa ra quyết định, nhưng cũng phải dặn đi dặn lại Trần Thái Trung, muốn anh ta không cần hồi báo tiến độ cho chủ nhiệm Tần:
- Tần Liên Thành mà biết trước chuyện này thì cuộc đàm phán của tôi sẽ gặp chút rắc rối.
- Ừ, được rồi
Trần Thái Trung tự nhiên sẽ không quan tâm. Thành phố bởi vậy sẽ bớt đi ít nhiều ngân sách, dù sao cũng lọt sàng xuống nia, chuyện tiền bạc không thế gấp gáp được, vả lại chẳng liên quan gì đến mình.
Thụy Viễn tin vào mình như thế, hắn cũng không cần khách sáo:
- Tuy nhiên dù có như vậy, thì anh cũng nên nhắc đến Phòng Nghiệp vụ 2 của tôi, tôi với Trương Linh Linh ở phòng đó không hợp nhau, nhất định không để cho cô ta có được gì từ chuyện này, anh hiểu không?
- Chuyện này đương nhiên tôi biết, anh giúp tôi qua mắt được “cớm”, thì tất nhiên tôi cũng không để anh bị thiệt đâu, ha ha
Thụy Viễn không hề để ý chuyện này:
- Tôi rất muốn giúp anh chuyện gì đó…đúng rồi, anh quan tâm giúp tôi một chút, xem xem có thể hỏi được điểm giới hạn trong các chính sách của thành phố không, xem họ nhượng bộ được đến đâu?
Hai người liền kéo mặt nạ xuống, tội ác đã bắt đầu, cuộc giao dịch đen tối không hề che đậy…
Vì vậy, bữa cơm sau đó kéo dài rất lâu. Chờ hai người đàn ông rời đi thì cũng là 4 giờ chiều rồi, chỉ là, cảm nhận của hai người đó đều có vẻ rất mãn nguyện.
Đương nhiên, vẫn có chút tiếc nuối, vì Trần Thái Trung không chắc đã chịu giúp Thụy Viễn dò hỏi tin tức của cô cảnh sát kia.
- Thôi nào, người ta chắc có chồng rồi. Mình đường đường là cán bộ nhà nước, làm sao có thể làm những chuyện dơ bẩn vậy được?
Vợ người khác? vậy thì càng tốt, trong lòng Thụy Viễn reo thầm, nhưng, anh ta cần vạch trần bộ mặt giả tạo đến ghê tởm của ai đó,
- Cắt! đừng có giả vờ trước mặt tôi, không phải tôi chưa quyết định địa điểm xây dựng sao? Chuyện này tôi cũng có nỗi khổ tâm, nhưng thực sự cần phải thận trọng…
Anh ta đoán thật có lý, Trần Thái Trung quả thật là vì Thụy Viễn không xác định địa điểm nhà máy mới khăng khăng không nhận giúp đỡ.
Trần Thái Trung không quan tâm lắm đến những khu thị trấn hay quận huyện gì đó, chỉ muốn để tâm đến những kẻ đã trở mặt. Khiến anh ta có chút xấu hổ vì quận Hoành Sơn mặc dù có một tên ghê tởm như Hạng Đại Thông, bất luận nói như thế nào, Trần Thái Trung cũng từ đây mà lập nghiệp, trong lòng anh ta còn có cảm giác gì đó thật khó nói thành lời với vị Bí thư Quận ủy Ngô Ngôn, nói không chừng là khuyên Thụy Viễn mở một nhà máy ở đây.
Thụy Viễn là đương sự, cảm giác nhân tình ấm lạnh rất rõ ràng, tự nhiên lại càng không quen nhìn bộ mặt xấu xa của những người đó. Nhưng anh ta lại là thương nhân, kiếm lợi là quan trọng, hơn nữa, anh ta cần phải có lời giải thích với dòng họ nữa.
Cho nên, cho dù trong lòng anh ta không hài lòng cho lắm, thì cũng phải cố gắng chịu đựng để xem xét tình hình. Lúc làm việc phải bỏ chuyện riêng tư sang một bên, đó là nguyên tắc!
- Vậy…nhờ cả vào anh đấy.
Trần Thái Trung không biết nói như thế nào nữa, về chuyện địa điểm của công ty anh ta cũng không cần quan tâm lắm, chỉ là Thụy Viễn không chắc đã nghe theo ý kiến của anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy rất bức xúc, như vậy, hắn sẽ không giúp anh ta nghe ngóng chuyện của Cao Xuân Mai nữa. Coi như là trả thù đối phương.
- Những khảo sát dưới đây của anh, còn cần tôi phải giám sát không?
Hắn đã chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, đúng thế, hắn thừa dịp này để xả hơi mấy ngày, làm cho xong chuyện Quan Chí Bằng.
Còn về chuyện Thụy Viễn chọn địa điểm ở đâu thì cứ từ từ đi, dù sao không nghe lời Trần mỗ đến lúc đó xảy ra chuyện thì đừng có nhờ giúp đỡ, ừ…vậy để xem tình hình của bọn họ như thế nào.
Thụy Viễn làm sao có thể bỏ Trần Thái Trung được, anh ta lại vừa gặp rắc rối với mấy anh cảnh sát, nếu người này không đi cùng anh ta, nếu lại xảy ra chuyện, thì ai giúp mình đây?
- Đừng mà, Thái Trung, anh đi cùng tôi đi, đến lúc đó anh nói mấy câu bậy bạ, biết đâu tôi lại nguyện triển khai đầu tư, ha ha…
- Anh đúng là thằng khốn nạn!
Trần Thái Trung nhìn thấy anh ta giở trò không nhẫn nại được nữa, chỉ cười và mắng anh ta một câu,
- Anh thích chỗ nào thì đầu tư chỗ đó đi…
Hắn cho rằng, Thụy Viễn đã đồng ý đầu tư, chuyện tiếp theo không cần hắn phải bận tâm rồi, đáng tiếc, tiến trình của sự việc lại không giống như hắn tưởng tượng.
Chiều ngày hôm đó, Trần Thái Trung đã giúp Thụy Viễn và Lương Thiên Trì làm thủ thục xuất viện, lái xe đưa hai người này đến khách sạn Phượng Hoàng, Bùi Tú Linh ở lại bệnh viện do bị đánh, nằm tại phòng 31.
Vừa mới xuất viện, cả hai người đều muốn nghỉ ngơi một thời gian, Trần Thái Trung lâu rồi không về nhà, nên nói là muốn về nhà xem thế nào, không ngờ bị Hạng Đại Thông chặn lại ở đại sảnh khách sạn Phượng Hoàng.
- Ha ha, Tiểu Trần, lâu rồi không gặp.
Chủ tịch quận Hạng vừa nhìn thấy hắn đã cười và gật đầu:
- Thế nào, làm việc ở văn phòng đầu tư vui chứ?
- Ừ.
Trần Thái Trung không chút biểu cảm gật đầu, ấn tượng của anh ta về Hạng Đại Thông thực sự rất tệ, dù sao ông cũng là Chủ tịch quận, còn là người có học vấn tinh thông, sao lại không