Dù hành lang phát ra thứ âm thanh tru tréo rợn người, Trần Thái Trung vẫn làm ngơ, Tạ Hướng Nam cũng không hé răng, hành vi ban nãy của Lý Kế Phong quả thật dễ khiến người ta nổi nóng, khiến người hiền lành thật thà như anh ta cũng thấy nổi giận.
- Mấy thứ này, vứt hết đi.
Trần Thái Trung đảo khắp bốn phía, đưa ra quyết định đối với tạp phẩm chiếm cả nửa phòng.
- Khốn kiếp, Lý Kế Phong hắn cản trở chúng ta làm việc, tại sao phải nể mặt hắn chứ?
- Khoan, tôi gặp chủ nhiệm Tần nói cái đã.
Tạ Hướng Nam không muốn hắn hành động hấp tấp nữa, dù sao hai người cũng là bạn học, lại cùng lớp nữa, tính khí Thái Trung vốn đã nóng như vậy, anh ta càng phải giúp hắn cân bằng lại.
Không cần anh ta tìm thì chủ nhiệm Tần đã tìm tới, nét mặt nghiêm nghị:
- Tiểu Trần, chuyện gì vậy? Sao đánh người chứ? Mới cho anh con dấu, anh lại… Phải nói thế nào mới được đây?
- Loại người đó thích ăn đòn mà.
Trần Thái Trung thản nhiên trả lời:
- Nếu không nể mặt chủ nhiệm anh, tôi còn cả khối cách để cho hắn bài học, mắt chó mà còn coi thường người khác, ý gì chứ?
- Thô thiển!
Đây là cảm nhận đầu tiên của Tần Liên Thành, do ở lâu trong giới trung tầng, anh ta thực sự không quen chút nào với lối nói chuyện và phong cách làm việc này của Trần Thái Trung, rõ ràng trên người Trần Thái Trung vẫn mang đậm hơi hướm của tiểu cán bộ tầng thấp, vốn rất ít gặp ở phòng đầu tư.
Nhưng, thô thiển thì đã sao? Ngay sau đó, chủ nhiệm Tần đã thấy chút bối rối, người ta võ nghệ cao cường, phía sau còn có Chương Nghiêu Đông hậu thuẫn, hình như có cả người của chính phủ hậu thuẫn nữa!
Loại người này đánh nhau không sợ bị thiệt mà còn có hậu thuẫn, rất hiếm gặp trong giới quan trường trung tầng, nhưng nếu đã có thì quả đúng đau đầu thật. Thông thường cũng không ai dám châm chọc.
Tần Liên Thành thở dài, giọng nói cũng dịu lại:
- Tiểu Trần à, Lý Kế Phong tật xấu cũng nhiều, nhưng mà, anh cũng phải để ý hình tượng mình xíu, như vậy đi, anh nể tình tôi, qua đó xin lỗi hắn một tiếng, chuyện này coi như xong rồi, thấy thế nào?
- Xin lỗi? Kêu hắn nằm mơ đi.
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của hắn,Trần Thái Trung cười khẩy, từ chối ngay đề nghị này:
- Là do hắn cản trở tôi làm việc trước mà.
Tuy nói vậy, chứ cũng phải nể mặt sếp lớn nữa, Trần Thái Trung đương nhiên không dám thái quá, nói:
- Thôi vầy đi….
Tay hắn sờ vào túi áo, lúc chìa ra, trên tay đã có cả xấp tiền loại trăm đồng:
- Tiểu Trần nhất định phải nể tình chủ nhiệm đây rồi. Mười ngàn này, coi như tiền thuốc thang cho hắn đi, được không?
- Cái này…
Tần Liên Thành hơi trầm
ngâm, rồi cũng gật đầu.
- Thôi được, vậy cũng
được.
Ông ta quá hiểu rõ, Lý Kế
Phong là kẻ cực kỳ xem
trọng đồng tiền.
Tiếp theo, chắc chắn sẽ là chuyện liên quan đến phòng 317 rồi. Tần Liên Thành không tán thành ý định vứt hết đồ đạc của Trần Thái Trung:
- Dưới tầng hầm còn có phòng trống đấy, kiếm vài người bê mấy thứ này xuống là xong rồi.
- Còn bàn ghế văn phòng và tủ để tài liệu gì đó, trong kho cũng có đó, chưa khui đâu. Gọi điện thoại là có người trong xưởng tới lo rồi, chuyện nhỏ này để tiểu Tạ lo đi.
Chủ nhiệm Tần nói xong, vừa quay người rời đi, không ngờ Trần Thái Trung liền nhét vội xấp tiền vào tay anh, nói:
- Hề hề, nhờ chủ nhiệm giao hộ nhé, tôi thật tình không muốn nhìn thấy mặt gã kia nữa.
Tần Liên Thành mấp máy đôi môi, định nói gì đó, song lại thôi, khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, cầm lấy mưới ngàn quay lưng rời bước.
Còn chưa bước chân ra hẳn cửa phòng 317, đã nghe giọng Trần Thái Trung từ sau vang lên:
- Chủ nhiệm ơi, phiền anh nói với gã đó, lần sau mà còn vậy nữa, tôi đánh không nương tay đâu, tiền thuốc tôi vẫn trả, nếu gã không có nơi kiếm tiền, cứ đến làm phiền tôi là có thôi.
Lời nói này quả thâm hiểm, nhưng đằng sau sự thâm hiểm đó, là cả một sự ngạo mạn tột cùng, Trần mỗ này không chỉ có người tựa lưng mà còn giàu có nữa, Lý Kế Phong nếu anh không sợ mất mặt, thì ta xả cho anh tí tiền, giống mưa bụi vậy thôi.
Tần Liên Thành hơi khựng lại, nhưng rồi bước đi mà không hề ngoảnh lại——
Anh ta thực không biết cách trả lời thế nào, hơn nữa, anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà khiến Trần Thái Trung suy nghĩ này nọ về mình.
Tuy nhiên, chủ nhiệm Tần là người khéo dùng nguồn ngoại lực, chưa về tới văn phòng của mình, ông ta đã hiểu ra một điều then chốt: Nếu mình cố giao hảo tốt với người này, sau này mình gặp rắc rối gì, nhờ anh ta ra mặt chắc cũng dễ dàng?
Trần Thái Trung là thanh niên giàu nhiệt huyết, điều này Tần Liên Thành có thể thấy rõ.
Tần Liên Thành là người lao động trí óc, nhưng anh ta hiểu rõ sống trên đời này, không phải cứ dựa vào trí não là giải quyết được mọi việc, nếu có chút vũ lực, nhỡ gặp phải trường hợp tương tự, cũng không đến nỗi chân tay bấn loạn.
Bất kể thế nào, Trần Thái Trung ban nãy cũng đã khá tôn trọng chủ nhiệm này, vì thế, Tần Liên Thành đã thầm quyết định, sau này phải quan tâm nhiều hơn đến chàng thuộc hạ này.
Văn phòng đầu tư tọa lạc tại tòa nhà Hoa Uyển cũng xem như đất chính phủ khu Văn Miếu.
Văn phòng quản lí vật tư có nhân viên khuân vác và nhân viên vệ sinh, nhưng dù có dọn dẹp cũng khá tốn thời gian.
Trần Thái Trung thấy nhàn rỗi, chuyển sang tán gẫu với Tạ Hướng Nam:
- Lạ nhỉ, anh không phải là cục phó cục Lao Động Khúc Dương sao? Hay là Phó bí thư? Sao nghĩ đến việc chạy đến thành phố này thế?
- Hà hà, thì để phong phú thêm kinh nghiệm nhậm chức đấy.
Vẫn trong dáng vẻ khù khờ, Tạ Hướng Nam nói:
- À, muốn cầu tiến một tí…
- Trưởng phòng lên cục Phó sao?
Trần Thái Trung có vẻ ngạc nhiên, chuối thật, anh đây còn bảo mình lăn xả không tệ chút nào, nhìn lão Tạ này xem,