Trên bàn ăn của khách sạn Bích Viên, Trần Thái Trung mới biết, phụ nữ thật sự thích số nhiều.
Trước việc Tạ Hướng Nam đến được phòng đầu tư, còn được phân công chung với Trần Thái Trung, Dương Thiến Thiến thấy rất ngạc nhiên, ngoài việc hỏi han tình hình gần đây của Trương Tuệ Linh, điều cô quan tâm hơn chính là, Tạ Hướng Nam đến được phòng đầu tư bằng con đường nào.
Trên chính trường của thành phố Phượng Hoàng, Phòng đầu tư không nổi trội gì, nhưng trên thực tế, bất kì cán bộ nào biết sự tồn tại của văn phòng này đều hiểu rất rõ, đây là đơn vị nóng bỏng, đãi ngộ cao, phúc lợi tốt, lại tiếp xúc nhiều cấp bậc khá cao.
Ở văn phòng đầu tư chỉ cần kiểm tra thử một người bất kì, tuyệt đối đều có hoàn cảnh khá tốt—— Đương nhiên, Trần Thái Trung có lẽ ngoại lệ, sở dĩ dùng từ có lẽ này, là bởi rất nhiều người cho rằng, Chương Đông Nghêu chẳng phải hậu thuẫn hắn đó sao?
Tạ Hướng Nam là cán bộ từ trên trời rơi xuống được phái đến, không ngờ vừa đến đã vào ngay vị trí phó phòng, vậy thân thế của anh ta có đơn giản không chứ?
Vì thế, Dương Thiến Thiến rất ngạc nhiên, dù sao thì họ không những là bạn học mà còn là bạn thân nữa, phải ghé tai Tạ Hướng Nam hỏi xem sao.
Song phó phòng Tạ đánh chết cũng không hé lộ lí do, bị hỏi dồn dập, anh ta đành ấp úng định chuyển đề tài, đương nhiên, nhiều lúc còn giả vờ đánh trống lãng.
- Thôi thôi, Thiến Thiến à, cô xem, lão Tạ toát mồ hôi lạnh trên trán rồi kìa.
Trần Thái Trung không đành lòng nhìn Tạ Hướng Nam bị hành hình như vậy, người ta đã không chịu nói, còn hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao đều là bạn bè, không cần thiết đề phòng quá mức vậy.
Nhưng hắn không biết rằng, Dương Thiến Thiến mong mỏi người này mau chóng biến mất biết bao, tôi đi ăn cơm với Thái Trung, lão Tạ anh chạy ra chi vậy? Lát chiều chắc không đi hát Karaoke được rồi nhỉ?
Tạ Hướng Nam vừa nghe vội gật đầu lia lịa, nhân tiện chuyển đề tài:
- À phải Thái Trung, anh bảo anh bỏ lại Thụy Viễn ở Âm Bình, về vội như vậy có việc gì không?
May mà anh đây về rồi, chứ không chuyện của Đinh Tiểu Ninh không biết sẽ ra sao nữa, Trần Thái Trung mỉm cười lắc đầu:
- Cũng không có gì hệ trọng, lúc trước còn làm ở văn phòng khu phố tôi có người trợ thủ đắc lực, giờ người đó muốn thăng tiến một tí, tôi giúp anh ta khơi thông đường lối một tí.
- Văn phòng khu phố quận Hoành Sơn à?
Tạ Hướng Nam ngẩn người, hỏi:
- Ồ, anh tìm ai vậy?
- Tìm ai à?
Trần Thái Trung cười gượng,
- Ôi, chuyện này không nhắc thì thôi, người còn tình cảm còn, tôi cũng điều đi chỗ khác rồi. Giờ có nói cũng không tác dụng nữa.
Hắn không thể kể hết ân oán giữa hắn với Ngô Ngôn.
- Ồ, ra là vậy.
Dương Thiến Thiến ngồi bên cạnh xen lời, nói:
- Cần tôi hỏi giùm anh chứ?
Phe phái chính là từ đây mà ra, Dương Thiến Thiến nói như vậy không phải do cô thích ôm việc vào người, sự thật là, nếu đã để lại dấu ấn "Trần hệ" trên người ai đó, mà nếu Trần Thái Trung không thể giúp người ấy tiến thân, thì quả là mất mặt, điều này cô hiểu rất rõ.
- Thôi, khỏi lo rồi.
Trần Thái Trung không thuộc dạng thích cầu cạnh người khác, hơn nữa, cô ấy lại là phụ nữ, hắn thừa hiểu, mọi nguồn lực của Dương Thiến Thiến đều đến từ cha nuôi cô ấy, cậy nhờ Chủ tịch thành phố lên tiếng hộ cho việc bé tí thế này, thật sự có phần chà đạp vào thể diện quá.
- Sống chết có số, giàu sang nhờ trời, tôi cố hết sức mình mà thôi, hề hề…
Tạ Hướng Nam rất ư ngạc nhiên, sao Dương Thiến Thiến dám nói thế nhỉ? Cô ấy chẳng qua là nhân viên văn phòng thuộc cục quản lý hành chính thôi, nhưng ngẫm về nhân sự và sự việc quanh mình, anh ta dần hiểu ra rằng, lai lịch cô bạn họ Dương cũng không tầm thường chút nào, thảo nào trẻ tuổi thế mà đã học trong trường Đảng rồi.
- Cũng phải.
Dương Thiến Thiến nghe xong gật đầu, cô ấy có bao giờ thích ôm việc vào người? Chẳng qua là việc của Trần Thái Trung, cô thật sự không thể ngồi đó mà nhìn được.
Trần Thái Trung nói rất hợp lẽ, nhiều việc trong chốn quan trường không thể lí giải được. Cha nuôi cô là Đoàn Vệ Hoa cũng nhiều lần bị bẽ mặt đấy, vì thế chẳng phải cứ quyết tâm làm gì, thì đều làm được cả.
Nghĩ đến đây, cô khe khẽ thở dài.
- Mà này Thái Trung, rốt cục có chuyện gì thế?
Tạ Hướng Nam không kìm được hỏi:
- Tôi còn hai người bạn ở Hoành Sơn, tôi giúp anh hỏi thử xem.
Ủa? Vậy là tốt rồi, Trần Thái Trung không ngờ, người trước nay vốn không thích nhiều chuyện như Tạ Hướng Nam lại có thể giúp hắn việc này, liền kể lại chuyện Dương Tân Cương.
- Ồ chuyện nhỏ mà, tôi giúp anh hỏi xem.
Tạ Hướng Nam gật đầu, nói tiếp:
- Nếu không có gì quá rắc rối, là một phó chủ nhiệm đây, hê hê, hẳn cũng dễ xử lý thôi.
Nghe vậy, Trần Thái Trung và Dương Thiến Thiến nhìn nhau như muốn nói, anh chàng này quả là người có mưu mẹo.
Do việc của Dương Tân Cương có hi vọng được giải quyết, nên Trần Thái Trung thấy hào hứng hẳn lên, ba người họ rượu vào thì ít, nhưng lời ra khá nhiều.
Trong lúc mọi người đang cao hứng thì…
Một số điện thoại hiện lên, vừa nhấc máy, mới hay Đinh Tiểu Ninh gọi đến từ điện thoại công cộng.
- Bí thư Trần ơi, tôi muốn hỏi một chút, Thụy Viễn khi nào mới có thể trở về ạ?
- Thụy Viễn…Tôi đâu phải là gì của anh ta, sao biết được anh ta khi nào về?
Trần Thái Trung hơi mất hứng,
- Cần tôi cho cô số điện thoại cô tự gọi cho anh ta không?
- Vậy thôi khỏi.
Đinh Tiểu Ninh liền từ chối, vào năm 97, từ thành phố