Thụy Viễn gần 10 giờ mới đến đến văn phòng thu hút đầu tư, tuy nhiên đáng tiếc là Trần Thái Trung đã đi ra ngoài.
Hay tin trưởng phòng Trần không có trong văn phòng khiến y nổi nóng, hay lắm, ngay lúc đó ánh mắt y sáng lên khi nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh.
Đương nhiên, hậu quả khi y nhanh chân bước lên trước bắt chuyện, không cần nói cũng biết, người con gái này có chút xinh xắn, không ngờ là cô của mình, sau khi biết được chuyện này, Thụy Viễn chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống.
Kế tiếp, Đinh Tiểu Ninh và Thụy Viễn tìm chỗ nào vắng vẻ ngồi tán gẫu suốt cả ngày, đợi hai người bọn họ nói hết chuyện, Tạ Hướng Nam đã thu xếp ổn thoả, sắp xếp đưa khách đi xem xét mọi nơi.
- Sáng hôm nay không đi đâu hết.
Thụy Viễn khẽ mỉm cười từ chối lời mời của anh ta, tuy nhiên, ánh mắt thoáng chút thẹn thùng:
- Ừ, tôi có việc cần quay về khách sạn.
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng Thuỵ Viễn rời đi, Tạ Hướng Nam có chút mơ hồ không rõ, vì sao người này lại muốn tránh mặt mình như vậy? Chỉ trách cái tên Thái Trung kia, đã trốn đi đâu rồi... rốt cuộc chủ nhiệm Tần tìm hắn vì chuyện gì?
Tần Liên Thành tìm Trần Thái Trung, là muốn bàn về vấn đề “đoàn điều tra thu hút vốn đầu tư” ở thành phố tổ chức, vốn dĩ y đã nhận lời Trần Thái Trung, liệt ra một bản danh sách, không ngờ giờ lại gặp trục trặc.
Theo lý mà nói thì những chuyện đại loại thế này nên để một mình Trần Thái Trung đứng ra thương thảo, chỉ có điều, lúc y lên lầu, không cẩn thận thấy được Đinh Tiểu Ninh, trong lúc mơ hồ đã bước vào phòng 317.
Vào thì vào, nhưng y không ngờ khi hay tin, để lôi kéo Thụy Viễn, Trần Thái Trung không ngại cực khổ lùng sục khắp thành phố Phượng Hoàng để tìm lại cô của cậu ta, điều này quả thật khiến cho y vô cùng cảm động. Chủ nhiệm Tần thấy, lúc ấy không thích hợp để nói mấy chuyện danh sách làm gì.
Nói trắng ra là, y vẫn sợ Trần Thái Trung không lên được danh sách. Không thể ra xuất ngoại khảo sát, từ đó buông tay mặc kệ, hoặc là dẫn theo cảm xúc công tác, nếu chẳng may khoản đầu tư của nhà họ Gia này chạy mất thì làm sao bây giờ?
Đến khi y trở lại văn phòng, lại gọi điện cho Phó Chủ tịch thành phố Dương Nhuệ Phong, tính tiếp tục bàn chuyện số người trong danh sách, Phó Chủ tịch thành phố Dương đã nói như đinh đóng cột với y rằng:
- Gần đây trong thành phố nhiều lần hạ quyết định phải cắt giảm chi phí, cần tăng thu giảm chi, tiểu Tần à, đoàn khảo sát gồm 18 người, như vậy vẫn còn ít hay sao?
Không thể thốt ra lời, y chỉ có thể gọi Trần Thái Trung đến, thành thật giải thích mọi việc thật rõ ràng:
- Tiểu Trần này... Danh sách đoàn khảo sát lần này. Được làm rất vội.
Tần Liên Thành cho rằng, Trần Thái Trung là người đầy nhiệt huyết, chỉ cần bản thân thẳng thắn giải thích rõ ràng nguyên do. Vấn đề này... chắc không có gì nghiêm trọng nữa.
Quả thật, có tham gia vào đoàn khảo sát hay không, Trần Thái Trung cũng không mấy bận tâm, chờ hắn toi luyện lên thêm hai bậc, “Vạn lý nhàn đình “ liền thật sự thành nhìn ngàn dặm như sân vắng, đến lúc đó muốn đi đến nước nào, còn không phải là chuyện vài phút vài giây sao?
Kiếp trước hắn ta đi qua nhiều nước rồi.
Nhưng, có một chuyện, hắn ta phải nói rõ ràng.
- Để tiết kiệm thì nên làm thế. Tuy nhiên, văn phòng thu hút đầu tư của chúng ta, sẽ cử mấy người đi?
Đúng vậy. Hắn ta vốn rất coi trọng thể diện, nếu không thể đi, ngược lại để tài xế gì đó đi… mặt mũi này... đã không còn chỗ nào để che giấu nữa rồi.
Tần Liên Thành nghe tin này, có chút do dự, một hồi lâu sau mới thở dài rồi nói:
- Ở chỗ chúng ta có ba người, có một là phó chủ nhiệm Vương Đông Thăng, hai người còn lại là Trương Linh Linh và Lý Kế Phong.
Vương Đông Thăng là phó chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, tuy nhiên, anh ta cũng đồng thời là cục trưởng cục quản lý doanh nghiệp, bình thường rất ít đến văn phòng thu hút vốn đầu tư, Trần Thái Trung thường xuyên đến văn phòng này mà cũng gặp được anh ta có 2 lần.
Hắn ta chẳng có ý kiến gì về Vương Đông Thăng, tuy nhiên về Trương Linh Linh và Lý Kế Phong, thì những điều cần nói là quá nhiều, chỉ có điều, thật lòng mà nói, về tư cách, hắn ta xếp ở phía sau hai người họ cũng là chuyện rất bình thường.
- Không phải đoàn khảo sát hơn 10 người sao?
Trần Thái Trung lấy làm lạ, đưa tay lên nhẩm tính, cộng thêm Đoàn Vệ Hoa, Dương Nhuệ Phong, Chương Nghiêu Đông, Cảnh Tĩnh Lịch nữa, thì danh sách đã dài thêm ra, chẳng nhẽ toàn bộ bộ máy lãnh đạo đảng chính đều đi hết.
- Còn có người liên hệ, chuyên gia kinh tế học cố vấn, kỹ thuật, chuyên gia đàm phán...
Tần Liên Thành cười khổ,
- Ba cái danh sách của văn phòng văn phòng thu hút đầu tư của chúng ta, đều là tôi lăn lộn tranh giành đem về.
Ồ, hóa ra là như vậy, Trần Thái Trung gật gật đầu,
- Nhưng Lý Kế Phong, hắn được xem là chuyên gia gì?
Trương Linh Linh trước sau vẫn nắm chặt nghiệp vụ, nếu để cô đi, hắn không ý kiến gì, tuy nhiên Lý Kế Phong chẳng qua chỉ giữ chức phó chủ nhiệm, vì cái gì mà cũng được đi theo?
Hay là cậu đi đánh cho Lý Kế Phong một trận thì cậu được đi rồi! Tần Liên Thành lầm bầm trong lòng, cũng cười tủm tỉm:
- Ha hả, nhiều người đi như vậy, cũng cần phải có một tổng quản chứ?
- Hơn nữa, tư liệu tuyên truyền của thành phố Phượng Hoàng chúng ta, trước nay đều do Lý Kế Phong đảm trách, có anh ta đi cùng, càng có lợi cho việc tuyên truyền của thành phố Phượng Hoàng mà thôi...
Chủ nhiệm Tần cũng nói như vậy, Trần Thái Trung cũng không tỏ ra tức giận gì, tuy nhiên, chuyện này khiến hắn không vui, chỉ bĩu môi chứ không lên tiếng.
Chính vì Tần Liên Thành nghĩ như vậy, Trần Thái Trung đương nhiên sẽ không vui, tất nhiên cũng không còn hứng thú đi tiếp đón Thụy Viễn, dù sao Trần Thái Trung cũng đã giao việc này cho Tạ Hướng Nam và Đinh Tiểu Ninh, vì thế, vừa ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, liền đi thẳng xuống cầu thang rời khỏi đó.
Khi đi trên đường, hắn càng nghĩ càng giận,