Khi Trần Thái Trung bước vào tổ Anh ngữ sơ trung , Mông Hiểu Diễm đang ngồi sững sờ trên ghế, xung quanh không có ai, viễn cảnh không bằng ngày hôm qua khi hai người hoan hảo, cục diện này khiến người nào đó hiểu được thế nào là: “người xem như kiến, người vi phạm như nước”.
Tôi biết em không được dễ thương cho lắm, tuy nhiên, trên thế gian này, mỗi người đều có một vẻ riêng của mình! Thái Trung có chút tức giận:
- Hiểu Diễm, bọn họ... Sao không có ai trong này hết vậy?
Thấy gái đẹp mà không nhìn chính là khinh thường, nghĩ đến Tần Liên Thành đường đường giữ chức Phó giám đốc sở, cũng vẫn trở thành cái đuôi của Đinh Tiểu Ninh. Hành động này nghe có vẻ nực cười, nhưng cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên vì đó chẳng qua chỉ là phản ứng bình thường của một người đàn ông.
Trần Thái Trung hỏi một hồi lâu sau, Mông Hiểu Diễm mới từ trong mộng tỉnh dậy, ngẩn đầu đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt đem theo chút oán hận:
- Anh còn hỏi em? Chẳng phải là lỗi của anh?
- Hôm nay em ăn thuốc súng hả?
Mặt Trần Thái Trung lạnh lùng, tuy nhiên, lại không tỏ vẻ tức giận, đó chẳng qua là phản ứng tự nhiên, hắn ta thấy chút oan uổng,
- Để khuôn mặt em được như bây giờ, anh đã phải trả giá thế nào không?
- Em biết, nhưng mấy người họ lại không biết
Hai dòng nước từ từ dâng lên trong mắt Mông Hiểu Diễm, không còn gì để nghi ngờ nữa, đây chính là lửa giận.
- Họ không biết em đã phải trả giá như thế nào, lần đầu tiên của em, đã vì cái này… mất rồi
- Em cũng chẳng phải là dạng vừa, lần đầu tiên đã mất từ lâu rồi, chẳng phải đã bị cô giáo Nhâm lấy đi rồi hả?
Cái này, Trần Thái Trung thật sự hơi tức giận,
- Anh hỏi em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kể rõ ràng cho anh nghe, không được giấu giếm.
Hoá ra, tin tức Mông Hiểu Diễm phẩu thuật thẩm mỹ đã truyền đi khắp trong trung tâm —— đây chính là lý do giải thích hợp lý nhất. Mọi người được sinh ra trong xã hội này, có dung mạo xấu xí như thế nào, cũng không bằng miệng lưỡi người đời.
Mới bắt đầu, ai chẳng có tính hiếu kỳ, nhưng lại luôn ra vẻ đạo mạo, cứ như không có chuyện gì, lại luôn tìm việc để đi ngang qua xem một chút, khiến cho trung tâm anh ngữ sơ trung ngày thường vốn tĩnh lặng bỗng trở nên náo nhiệt như chợ phiên.
Đến khi sự hiếu kỳ được thoả mãn, hơn nữa khuôn mặt của Mông Hiểu Diễm lại không lộ ra bất cứ khuyết điểm gì, trong lòng mọi người, từ từ chuyển từ cực đoan này sang một cực đoan khác.
Đến nỗi những giáo viên ngày thường ít tiếp xúc với Mông Hiểu Diễm cũng không quen, và nhất là sự ghen ghét nổi lên trong lòng của số giáo viên nữ, cũng muốn đến dò hỏi bí quyết để trở nên xinh đẹp hơn. Có thể Mông Hiểu Diễm cũng biết nông sâu, thế nhưng không muốn đem đến phiền toái cho Trần Thái Trung
Hơn nữa, quá trình và phương pháp trị liệu này, dường như đã quá tay rồi, với dung mạo thế này sao cô dám tiết lộ ra ngoài chứ?
Cho nên. Cô giáo Mông bèn kể một câu chuyện vô cùng huyền ảo, có phần hư cấu, chỉ khi trời sập mới có người tin đây là sự thật. Mà đó cũng là một thủ đoạn, để ứng phó với đàn ông trên thế gian này.
Đúng vậy, với khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện giờ, đương nhiên mong là nửa kia trong tương lai không phải vì hình dáng này mà đến làm quen, cô chỉ muốn tìm được người yêu mình thật lòng, chứ không phải vì dung mạo bên ngoài của cô, là người biết lắng nghe nỗi lòng của cô.
Trước mắt, người đàn ông này đã xuất hiện, và cô không cần phải giả đò nữa.
Nhưng vấn đề là ở chỗ, những giáo viên khác sẽ tin lời sao? Những câu chuyện cổ tích chỉ xuất hiện trong sách vở, chỉ có thể lấy được nước mắt rẻ tiền, còn trong cuộc sống thực tại, mà còn tin vào những điều này, chẳng khác nào người có đầu óc không thực tế.
Người có đầu óc không thực tế? Không phải không thể, nhưng... Rất khó!
Cho nên. Hơn một nữa số giáo viên nữ đều cho rằng, sở dĩ mông Hiên Diễm đang nói dối, hoặc là muốn che giấu điều gì đó, còn không thì có điều gì băng khoăng, nhưng có một chuyện không thể phủ nhận chính là dù cô giáo Mông có làm như vậy cũng không nhận được sự ưu ái nào của mọi người
Một khi đã như vậy, thì làm gì còn người nào muốn làm đuôi vây quanh cô giáo Mông nữa? Như vậy chẳng phải cô đã trở thành người thích hư vinh sao?
Về phần các giáo viên nam, cũng không cần phải bàn, trong trường học này giáo viên nam không nhiều, Người mà Mông Hiểu Diễm thầm mến đã có thể khẳng định như đinh đóng cột rằng Hiểu Diễm đang được một vị đại gia bao, cho nên mới có thể có tiền đi Bắc Kinh làm phẫu thuật thẩm mỹ.
Thế gian này thiếu gì kiểu như vậy, không có giáo viên nào kiên trì tìm hiểu vì sao vị đại gia kia lại coi trọng, thương yêu một Mông Hiểu Diễm xấu xí như thế, về phần nói thẩm mỹ giải phẫu —— làm gì có giáo viên nam nào tiến đến trước mặt một cô gái để xem xét kỹ mặt của cô ta? Danh tiếng của một giáo viên còn cần không đây?
Dù sao, việc Hiểu Diễm đã có người trong mộng, thì dù có trở nên xinh đẹp như tiên thì đã sao? Cho nên, các giáo viên nam cũng tránh xa cô, cùng lắm thì cũng đứng xa xa ngắm nhìn.
Chỉ có giáo viên chủ nhiệm chủ động đến tìm cô ấy, tuy là được nguy trang bằng việc trả phép, tuy nhiên y cũng ám chỉ, nếu như Hiểu Diễm không cố gắng hơn nữa thì không thể dạy dỗ học sinh cao trung năm nhất được.
Hơn nữa sự đãi ngộ giữa giáo viên sơ trung và cao trung, lại có sự khác biệt rất lớn, nhất là kỳ thi thăng cấp học vị của trường trung học thứ 10 thành phố Phượng Hoàng.
Tuy nhiên, danh tiếng của vị chủ nhiệm này ở trong trường số mười, so với hiệu trưởng háo sắc của trung học số năm nơi Nhâm Kiều dạy, cũng không thua kém là bao, cùng là loại hay “ Kết nối công tác “ với giáo viên nữ mà nổi tiếng.
Tất cả những điều này, sao không thể