Gần đây, Trần Thái Trung sống một cách đầy đủ lạ thường. Bởi vì kể từ khi hắn chuyển đến ở trong phòng vip, hắn ngạc nhiên phát hiện ra, khi hắn vào đó, quả thực là rất khó chịu.
Ngày đầu tiên vào đó vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra. Nhưng chờ đến ngày hôm sau, Trần Thái Trung phát hiện, cho dù bản thân đang ở trong nhà khách hay đang ở trong trường, đều có người lén lén lút lút theo dõi hắn.
Lúc mới đầu, hắn cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì, hắn biết rằng, bản thân mình có rất nhiều bí mật, bị người khác biết được thì chẳng tốt đẹp gì. Nhưng thấy hắn phát hiện, những người này chủ động biến mất. Nhất thời hắn cũng chẳng có hứng thú truy cứu
Dù sao, trên người những người này không thấy có sát khí gì. Về điểm này, Trần Thái Trung có thể khẳng định. Vì vậy, đôi khi hắn lại có suy nghĩ viễn vông rằng, phải chăng những người này thấy thân thủ của mình quá tốt, muốn mình tham gia đội quyền anh để đem vinh quang về cho quốc gia chăng?
Đáp án được công bố vào ngày thứ ba. Sau khi tan học, Vương Tư Mẫn gọi hắn lại. Vẻ mặt của cô ấy có chút khó chịu.
- Thái Trung, tôi có chút chuyện muốn nói với anh một lúc...
Vừa nhìn thấy vẻ mặt của cô ta, Trần Thái Trung lập tức trở nên căng thẳng. Tôi muốn nói với cô rằng, tôi biết sức hấp dẫn của tôi lớn, nhưng chúng ta đều là bạn học tốt của nhau, cô không thể...suy nghĩ mù quáng như vậy được.
Ai ngờ, Vương Tư Mân gặp hắn không phải vì chuyện tình cảm nam nữ. Cô liếc nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ:
- Nghe nói anh sống ở trong nhà khách?
Trần Thái Trung thực sự bất ngờ, không nghĩ cô sẽ hỏi về vấn đề này. Hắn sửng sốt một lúc rồi mới gật đầu.
- Ừ, đúng vậy, có chuyện gì không?
- Vậy chắc chắn anh có rất nhiều cách, căn bản không phải là vì cái chức trưởng phòng rồi
Vương Tư Mẫn đã nghe qua phân tích của mọi người về chuyện này. Đương nhiên, cô ta biết về nguồn gốc của căn phòng đó.
- Hiện nay có rất nhiều cán bộ cấp huyện đến đây bồi dưỡng, đều chỉ ở nhà trọ, không thể ở căn phòng đó được!
Những điều cô nghe thấy chỉ là tin đồn mà thôi. Trần Thái Trung im lặng không nói gì. Cán bộ các cấp đi học bồi dưỡng, cho dù có dùng cách gì thì họ cũng chỉ có thể ở khu nhà trọ. Nếu muốn ở nhà khách thì bản thân phải tự bỏ tiền ra mới được.
- Ha ha. Tôi đương nhiên là Trưởng phòng rồi, chức vụ và cấp bậc hành chính đều là...Mà rốt cuộc cô muốn nói cái gì vậy?
- Chú...chú tôi muốn mời anh dùng cơm.
Vương Tư Mẫn đỏ mặt.
- Anh không thể không giữ cho tôi một chút thể diện chứ? Tôi thực sự không biết anh sống ở đó. Đó là do chú tôi nói cho tôi biết.
Lời nói của cô rất rõ ràng. Tôi không phải loại người có mục đích mới kết giao với bạn. Cả hai chúng ta đều là bạn học của nhau. Đây là chuyện đột nhiên xảy ra mà thôi!
Đương nhiên Trần Thái Trung hiểu được ý của cô ấy. Từ lúc tôi biết cô đến giờ, ngay cả bản thân tôi cũng không thể biết tại sao tôi có thể được ở trong phòng vip. Cô còn giải thích cái gì nữa?
Tuy nhiên, lời nói mơ hồ này khiến hắn đoán ra được một chút về tình hình thực tế.
- Làm sao chú cô biết được chuyện tôi đang sống ở đó?
Vương Tư Mẫn sao biết được tại sao chú mình lại biết được chuyện đó. Cô chau mày nghĩ một lúc rồi nói:
- Đúng rồi, bốn phòng lớn đó dường như đều không mở. Bạn có thể vào được đó, chắc luôn có người hiếu kỳ nhỉ?
Như vậy thì đúng rồi. Chắc chắn có chuyện như vậy. Trần Thái Trung gật đầu. Nhưng hắn lại có chút nhạy cảm đối với vẻ mặt lúc nãy của Vương Tư Mẫn, không quên bổ sung thêm một câu:
- Vậy thì gọi thêm cả Hà Chấn Hoa nữa đi, chúng ta là “tam kiếm khách” mà, ha ha ...
Đương nhiên, nếu Vương Tư Mẫn xinh đẹp thêm chút nữa thì không cần phải gọi Hà Chấn Hoa đến. Trước mắt, để giảm bớt những chuyện phiền phức không cần thiết, không biết nói thế nào đành tạm thời tổ chức một nhóm “Tam kiếm khách”.
- Hả...
Vương Tư Mẫn bị hắn thình lình nói trúng tâm tư của mình, thoáng đỏ mặt. Nhưng dù đỏ mặt cỡ nào cũng không thể nào che đậy được vẻ tươi cười đó:
- Ha ha, cái này...Nếu anh đồng ý, tôi sẽ đi gọi...
Nói xong, cô liền xoay người chạy đi mất. Trần Thái Trung nhìn theo bóng dáng của cô ấy, liền nhớ lại một bác tên là Quỳnh Dao rất thích làm KUSO: Bạn nữ A thích bạn nam B, bạn nam B thích bạn nữ C. Ha ha, rất thú vị. Không biết liệu bạn nữ C Mông Cần Cần này ...có thích...Chuyện này khá là tốt đẹp...
Người chú Vương Hạo Ba của Vương Tư Mẫn là Phó viện trưởng kiêm Bí thư Đảng ủy của Viện thiết kế thủy điện thủy lợi của Cục thủy lợi. ông ta đang cố gắng nỗ lực đến lúc 48 tuổi có thể đi lên tới chức Cục trưởng.Nếu không cố gắng, tuyệt đối không trông chờ gì được.
Gia đình Vương Hạo Ba ở thành phố Tố Ba. Vì vậy, ông ta không ở trong nhà khách của trường Đảng. Chỉ có điều, lần này đi học ở trường Đảng, gặp lại bạn học cũ nhiều năm không gặp. Hai người tìm một chỗ ở gần đấy để có thể tâm sự nhiều hơn. Cho nên họ liền nghĩ đến nhà khách.
Cả hai người đều là cán bộ cấp cục, đương nhiên là muốn được ở phòng vip rồi. Chút tiền này, ai cũng có thể xoay sở được. Nhưng nhà khách lại không cho họ vào. Tuy nhiên, khi biết hai người này học ở lớp bồi dưỡng, đương nhiên nhân viên phục vụ sẽ giải thích một cách tỉ mỉ, cũng không phải thái độ như đối với Trần Thái Trung.
Nhưng cho dù là như vậy, hai người cũng cảm thấy vô cùng buồn bực. Đương nhiên, quy định này của nhà khách cũng phải suy xét đến một số nhân tố. Trại lại, điều này có thể hiểu được. Cũng còn may, lúc đó có phòng tiêu chuẩn.
Hai người cũng muốn có được một phòng tiêu chuẩn — Đều là những người thành phố đã từng chịu khổ. Trước mắt như vậy cũng tốt thật rồi.
Chờ đến khi hai người họ ăn cơm xong rồi trở về, phát hiện tầng hai có đèn sáng, nhất thời liếc mắt nhìn nhau: nhân vật lớn vào ở sao?
Vì vậy, hai người họ có chút để bụng. Nói cách khác, trong lòng có chút gì đó không ổn. Rốt cuộc người đó là ai vậy? Không nhịn được, họ đi đến hỏi phòng tiếp tân.
Phòng tiếp tân xử lý những chuyện này, cũng trả lời theo kiểu ngựa quen đường cũ:
- Là do Văn phòng tỉnh ủy giới thiệu ạ.
Trong những trường hợp bình thường, những người hỏi đều chỉ biết che mặt mà đi. Đương nhiên, lần này cũng không ngoại lệ, hai người cũng không nói gì