Tuy nhiên, đây chỉ là phần đông những kẻ hỗn loạn muốn tiếp cận với Trần Thái Trung. Sau bữa tiệc rượu hôm đó, những người muốn tiếp cận hắn lại càng lúc càng nhiều.
Cũng may, hai ngày sau, hiệu trưởng Đặng Kiện Đông đến, chiếm lấy phòng 201...: không nhìn thấy vết tích gì của bọn họ nữa. Điều này cũng là điều dễ hiểu. Có rất nhiều người đi theo Phó bí thư Đặng. Có người còn chuyên môn phụ trách cảnh giới. Người bình thường nào dám tiếp tục làm phiền chứ?
Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cho dù anh có đủ can đảm để đi qua, người ta cũng phải cho phép anh đi qua đã. Đây có phải là chuyện đùa đâu?
Theo thường lệ, khi Đặng Kiện Đông đến, ở đó phải được dọn dẹp, những người sống tầng một, tầng ba, tầng bốn đều là những người có liên quan ở trường Đảng. Số lượng cũng không ít, không thể đuổi đi được. Còn những người ở tầng hai thì nên đuổi.
Hơn nữa phòng 202 lại nằm đối diện với phòng 201. Phòng 201 là phòng hướng sáng, phòng 202 là phòng hướng tối — Đây không phải là là Sở trưởng cố tình tiếp đón Trần Thái Trung không được chu đáo. Quả thực khi Mông Cần Cần đã chìa khóa đã giải thích rồi. Những người sống ở đây không muốn bị người khác làm phiền, phòng 202 thích hợp nhất. Môi trường tốt lại rất yên tĩnh.
Không ngờ, Người của hiệu trưởng Đặng lại không đuổi người ở trong phòng đối diện đi. Sự thật này khiến những người nắm bắt những thông tin nhanh nhạy được mở rộng tầm mắt. Vì thế, đối với vị khách thần bí Trần Thái Trung kia, lại có người càng thêm suy nghĩ xa vời hơn một chút.
Sự thật là, nhà khách Sở trưởng đã sớm đem lai lịch của Trần Thái Trung nói cho hiệu trưởng Đặng biết. Đặng Kiện Đông vừa nghe là do Văn phòng sắp xếp, tùy ý hỏi dò một chút, chỉ biết người ở trong phòng có quan hệ với Bí thư Mông. Đương nhiên ông ta không muốn nhiều chuyện.
Tuy nhiên, muốn ông ta chủ động đến chào hỏi Trần Thái Trung, thì đó là điều không tưởng. Rốt cuộc thân phận thân phận của ông ta rất lớn. Trong hội nghị thường vụ, chức vụ của ông ta xếp ở vị trí thứ sáu. Nghĩa là ông ta là nhân vật đứng thứ sáu ở tỉnh Thiên Nam.
Dù sao đi nữa, từ trước đến nay những lãnh đạo cấp cao khi làm việc đều như vậy. Bí thư Đặng chỉ có thể xem người ở đối diện như không khí. Ngoại trừ việc nói với thư kí của bản thân đừng động đến người đối diện, cũng không giải thích với người khác biết. Tuy người khác không rõ được nội tình, cũng không dám hỏi nhiều.
Chuyện thế gian vốn tế nhị như vậy. Người ở bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy vinh quang và quyền thế ở trên người của lãnh đạo cấp cao, căn bản không thể nào nhận ra được sự cô đơn và áp lực trong lòng họ.
Đương nhiên, nếu như Trần Thái Trung muốn chủ động tới cửa thăm hỏi, đương nhiên phó chủ nhiệm Đặng cũng không thể đuổi hắn đi được. Thậm chí, trong lòng Đặng Kiện Đông còn ẩn chứa một hi vọng mơ hồ, chàng trai trẻ ở phòng đối diện kia sẽ qua đây bắt chuyện một lát. Nhưng người họ Trần đó lại tự ình là người trong giới thần tiên, lại dựa vào mối quan hệ với Mông Nghệ mà vào được đây, sao có thể thấp hèn đi tiếp cận với ông ta?
Đặng Kiện Đông sống ở đây vẫn chưa đến một ngày. Buổi sáng, buổi trưa ăn cơm xong rồi đi nghỉ, chiều lại đi dạo một vòng quanh trường Đảng, cũng không bận rộn giống các lãnh đạo cấp tỉnh.
Buổi tối, có người gõ cửa phòng 202. Trần Thái Trung nhìn ra. Được, người quen. Đó là bạn học của hắn Hàn Trung, là người trị giá năm mươi triệu. Từ khi vào học lớp hàm thụ, người này hoàn toàn không bao giờ có mặt. Thần long thấy đầu không thấy đuôi. Những người thần bí như thế này, cũng không nhàn rỗi nhiều như La Thiên Thượng Tiên đâu.
Đương nhiên, hắn chắc chắn không thể nói bản thân mình biết đối phương. Nếu vậy cũng thật sự quá mất mặt.
- Anh muốn tìm ai?
Không thể không thừa nhận, càng ngày Trần Thái Trung càng có chút hương vị của người làm quan. Thực ra giọng điệu của hắn khi nói chuyện lại không thể coi là nghiêm túc được, mờ hồ lại toát ra một hương vị của kẻ bề trên. Về điểm này, Hàn Trung nhận thấy rất rõ ràng.
- Haha, anh là Trần Thái Trung phải không? Tôi là Hàn Trung, bạn học cùng lớp với anh đây?
Hàn Trung tươi cười tự giới thiệu về bản thân mình.
- Mấy ngày nay không đến lớp, tôi đến gặp anh để mượn vở chép lại bài...
Trần Thái Trung chỉ cảm thấy hoa mắt, suýt chút nữa thì bị ngã đập đầu xuống đất. Anh nói anh đã hơn 40 tuổi rồi, là bạn học của tôi thì không nói làm gì, không ngờ lại đến tìm tôi để mượn vở chép bài. Chắc anh cố ý làm tôi buồn nôn sao?
- Anh là bạn học của tôi ? Không phải chứ ? Tôi cảm thấy anh trông có vẻ...có vẻ mang dáng dấp của dân xã hội đen.
Trần Thái Trung cảm thấy bản thân mình sắp nôn tới nơi rồi, thiếu chút nữa là nôn vào đối phương.
Nói thật, Hàn Trung trông đen đen, người vừa thô vừa cường tráng, lại cộng thêm cái đầu đinh kia nữa, khiến cho dáng dấp anh ta có vài phần giống với của một tên giang hồ.
Tuy nhiên, nghe được những lời này, Hàn Trung không những không tức giận, ngược lại còn lắc đầu cười:
- Haha, Thái Trung anh thật là người biết đùa. Tôi thật sự là một người hiền lành không gây gổ với ai. Ngược lại, trông anh cao to thế này, hơi giống những cao thủ chuyên đánh lộn đấy.
Cái gì gọi là nghệ thuật nói chuyện? Đây chính là nghệ thuật nói chuyện. Chỉ trong mấy câu nói thôi, Hàn Trung đã dùng phương thức tự giễu, hóa giải được đòn tấn công của Trần Thái Trung. Đồng thời còn dùng chính đòn vô hại ấy để đùa lại đáp lễ. Còn cố tình dùng giọng điệu xu nịnh, thật khiến cho người ta muốn tức giận cũng không thể nào tìm được lý do gì để giận cả.
Ha, quả là một người thú vị. Trong lòng Trần Thái Trung cảm thấy có chút cảm tình với người này. Sự thật cũng chứng minh được rằng, tuy hắn có thể học được bản lĩnh giả bộ làm ngốc từ con người không thú vị như Tạ Hướng Nam, vậy chắc chắn có thể học được nhiều điều hơn nữa từ những người khôn khéo.
- Anh muốn mượn vở để chép bài à? Không có vấn đề gì?
Trần Thái Trung cười hì hì rồi nghiêng người sang một bên, tỏ ý muốn mời anh ta vào nhà. Nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn Hàn Trung một lượt. Nhất thời, những lời châm chọc bắt đầu được thốt ra.
- Nhưng mà tôi không nhìn thấy cặp sách của anh đâu cả?
Hàn Trung cũng bị câu nói đầy ẩn ý của hắn làm cho có chút dở khóc dở cười. Anh ta bỏ học từ hồi cấp hai, nếu nhắc đến các loại túi như túi da, túi xách tay, cặp tài liệu.v.v thì