Trên di động hiện lên một dãy số xa lạ.
Trần Thái Trung nhìn hướng về phía Mông Hiểu Diễm nói:
- Đừng có lên tiếng.
Sau đó nhận điện thoại.
- Xin chào, ai vậy?
- Chào Trưởng phòng Trần. Tôi là Vệ Minh Đức.
Giọng nói phía đầu bên điện thoại nghe rất nhỏ, dường như cố ý hạ thấp giọng vậy.
- Ha hả, không biết có quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh không?
Nói thật, Quản lý Vệ cũng một là đặc biệt biết cách nói chuyện. Theo lý thuyết, nhân vật láu cá chạy nghiệp vụ bên ngoài là người mà đám quan chức chính phủ không mong gặp, nhưng Trần Thái Trung khác với những người khác. Hắn tới để rèn luyện tình thương, tất nhiên gặp được càng nhiều chuyện càng tốt, lòng người càng phức tạp càng tốt.
Lại nói, khi làm việc không có người quen ở bên cạnh, Vệ Minh Đức đều tuân thủ nghiêm ngặt một phần đạo đức, không giành chỗ của ông già và con gái. Trần Thái Trung đối với anh ta tương đối có thiện cảm và tín nhiệm.
- Thật ra cũng không có phiền gì. Ha hả.
Trần Thái Trung khẽ cười, tôi còn phải cảm ơn anh đã gọi điện thoại ấy chứ.
- Quản lý Vệ tìm tôi có chuyện gì sao?
- …
Rõ ràng, ở bên kia điện thoại, Vệ Minh Đức có chút do dự, giọng nói cũng càng thêm nhỏ.
- Trưởng phòng Trần, tôi muốn hỏi một chút. Có phải vừa rồi Tổng giám đốc Tưởng chúng tôi đã tìm anh phải không?
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung nghe ra sự do dự của anh ta, khẽ cười một tiếng.
- Ha hả, có chuyện gì anh cứ việc nói thẳng. Ấn tượng của tôi đối với anh có thể ngang bằng đối với Tổng giám đốc Tưởng các anh vậy.
- Ấn tượng của tôi đối với anh cũng rất tốt.
Nghe nói như thế, ở bên kia Vệ Minh Đức rõ ràng khẽ thở phào một tiếng. Tuy rằng hai người rất tán thưởng nhau, nhưng Trưởng phòng Trần có thể nói thẳng ra như vậy, điều này khiến anh ta cảm giác như được khích lệ.
- Tổng giám đốc Tưởng... Vậy, chắc Tổng giám đốc Tưởng đã bày tỏ một chút với anh rồi chứ?
- Bày tỏ? Ha hả.
Trần Thái Trung khẽ hỏi lại. Anh ta có thể nói chuyện thẳng thắn thành khẩn đối với hắn, điều này khiến hắn vô cùng cao hứng. Thiện cảm trong lòng đối với người này nhất thời lại tăng thêm vài phần.
- Anh ta có bày tỏ. Tuy nhiên, tôi không có hứng thú với anh ta. Sao vậy? Sao đang không anh lại đột nhiên quan tâm đến việc này?
- À, không có hứng thú là tốt rồi, ha hả.
Ở bên kia điện thoại, Vệ Minh Đức rất vui vẻ cao hứng.
- Trưởng phòng Trần, tôi vừa thấy anh đã cảm thấy rất ăn ý. Nói ra có vẻ ăn cây táo, rào cây sung. Tiền của Tổng giám đốc Tưởng, cầm bỏng tay, tốt nhất là không nên lấy.
Rất bỏng tay sao? Theo bản năng, Trần Thái Trung cảm thấy hối hận. Sớm biết vậy, vừa rồi cầm thì hay rồi. Mình thật muốn xem tiền kia bỏng tay như thế nào. Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn liền phản ứng lại. Mình thật sự không nên có tư tưởng tranh cường háo thắng như vậy.
Đã như vậy, cũng cần phải làm cho rõ ràng xem tại sao tiền kia lại bỏng tay. Dù sao, để thoát khỏi bị Mông Hiểu Diễm nắm tóc, tán gẫu thêm vài câu cũng rất cần thiết.
- Sao lại thế? Quản lý Vệ, anh nói rõ tôi nghe xem nào?
- Cũng là không gì...
Ở bên kia điện thoại, Vệ Minh Đức ấp úng một hồi lâu, đã muốn lừa dối cho qua cửa ải này,
- ... Ừ, dù sao anh cứ nhớ rõ lời tôi nói là được.
Sao Trần Thái Trung có thể buông tha hứng thú của mình được? Không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng.
- Minh Đức, tuy tôi rất tán thưởng của anh. Anh thực sự xác định, không muốn giải thích một chút cho tôi hiểu sao?
Lời này vừa đấm vừa xoa. Nhất là bên trong thể hiện sự uy hiếp rất rõ ràng. Qua điện thoại, Vệ Minh Đức cũng nghe được điều đó. Nhất thời, anh ta rùng mình một cái, nhớ lại một chút về tình cảnh trên đường tới thành phố Phượng Hoàng. Giờ phút này, anh ta mới nhớ ra, Trưởng phòng Trần chẳng những là người tò mò, lại còn là một người có tính tình không tốt lắm!
Vậy, anh ta thật sự không có sự lựa chọn nào khác.
- Chuyện thế này, Trưởng phòng Trần, tôi và Tổng giám đốc Tưởng là đồng hương. Danh tiếng của anh ta ở trong này không tốt lắm, sợ là tài chính không được nhiều như vậy...
Tổng giám đốc Tưởng rất xem trọng tiềm năng phát triển của xí nghiệp than Tố Hán, nhưng với tài chính của anh ta hiện tại không đủ để nắm lấy hạng mục này. Tuy nhiên, người đi nhiều tạo thành đường. Anh ta tính giải quyết nhân tố tài chính bên ngoài sau, trực tiếp triển khai vận động tài chính tỉnh Thiên Nam đến cũng đủ.
Đây thật sự không phải anh ta cố ý hãm hại người khác, muốn làm sói trắng tay không cá, được rồi liền chạy lấy người. Thật sự là do Tổng giám đốc Tưởng không có tiền lại xem trọng hạng mục này, bất đắc dĩ mới làm như vậy. Dù sao, đầu năm nay những người liều lĩnh còn chết đói nữa là kẻ nhát gan. Không thử sức một lần sao biết không được chứ?
Chỉ cần khởi động tài chính đúng chỗ, Tổng giám đốc Tưởng sẽ không sợ. Bởi vì anh ta là người rất tuyệt tình trong việc kéo việc người xuống nước. Mọi người bị cột chung với nhau. Muốn chết cùng chết, muốn sống cùng nhau sống. Đến lúc đó, cho dù những người đó hận anh ta đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh ta đã không còn phải lo lắng về tài chính này nữa.
Tổng giám đốc Tưởng đã tới Thiên Nam gần hai năm nay. Hơn nữa lúc ấy khi anh ta chạy tờ, cũng rất ít khi tiếp xúc với ngân hàng. Lần này, bởi vì hạng mục xí nghiệp than Tố Hán muốn tiến vào Thiên Nam, muốn tiếp xúc giới ngân hàng Thiên Nam, anh ta lại thiếu một người môi giới.
Mà lúc này, Trần Thái Trung hiển nhiên bị anh ta chọn làm môi giới. Bởi vì trong tiệc rượu, Trưởng phòng Trần chẳng những có biểu hiện năng lực nghiệp vụ thành thạo, càng cực kỳ nguy hiểm.
Người này khí thế mạnh mẽ, nói chuyện đủ để Vương Hạo Ba sợ hãi.
Hơn nữa, qua miệng Vệ Minh Đức, anh ta biết được Trần Thái Trung là người được người khác chú ý. Những người chú ý tới hắn đều là những người có danh tiếng. Chỉ cần kéo được Trưởng phòng Trần xuống nước, vấn đề tài chính sau này, có lẽ không cần quá mức lo lắng buồn rầu nữa!
Chết tử tế không chết chính là, Quản lí Tưởng cũng không biết Vệ Minh Đức và Trần Thái Trung rất hợp nhau. Anh ta thậm chí rất còn nghiêm túc tham