- Thật ra Đường Diệc Huyên cũng rất đáng thương. Anh thấy có phải không?
Mười giờ đêm, trong phòng khách hạng sang vẫn tiếng người nỉ non. Mông Hiểu Diễm ghé sát trên người Trần Thái Trung, vừa hôn nhẹ vào cổ hắn, vừa nghịch ngợm thổi về phía tai hắn.
- Ừ, được rồi, coi như cô ấy đáng thương.
Hai tay Trần Thái Trung không ngừng di chuyển trên mông của cô. Lúc này đây, sau khi điên cuồng, giằng co một giờ, thần kinh dục vọng bị kéo căng của hắn đã được thả lỏng.
- Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?
- Anh cưới cô ấy đi. Như vậy, cô ấy không còn là mẹ tôi nữa.
Mông Hiểu Diễm theo dõi ánh mắt hắn.
- Tôi đề nghị rất nghiêm túc đấy!
- Tôi. . .
Trần Thái Trung muốn nói hưu nói vượn vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thực hiện được trước ánh mắt chân thành của đối phương, hơi sửng sốt một chút, cuối cùng cười gượng nói.
- Ha hả, nói thật, căn bản tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn. Bởi vì. . . tôi ghét chuyện tầm thường như thế.
- Vì sao?
Ánh mắt Mông Hiểu Diễm mở lớn.
Trần Thái Trung cười khổ. Hắn có thể nói gì? Nói mình sớm hay muộn cũng phải lên trời sao? Không thể, chỉ có thể thở dài một tiếng, khẽ vỗ về làn da mịm màng kia.
- Ôi, bất quá cô yên tâm, cuối cùng tôi vẫn sẽ để tâm tới những người đã từng tốt với tôi . . .
Đúng lúc này, Vệ Minh Đức cũng mua bia về đến đây. Anh ta ngồi ngơ ngác trong phòng khách sạn. Với một ít đậu tằm cùng chân giò hun khói, anh ta buồn bã ăn một miếng lại uống một ngụm.
Anh ta thật sự có chút hối hận. Hôm nay gọi điện thoại như vậy, Chủ tịch Tưởng muốn như vậy cũng không thể nói là không đúng. Gửi tiền trong ngân hàng, không phải là biện pháp để người dùng tăng giá trị tài sản sao? Một khi phía mình kích động, chuyện nhà máy Than sợ là. . . Sợ là tương lai không lạc quan được như vậy.
Bất quá, nếu ván đã đóng thuyền, hối hận cũng không ích gì. Vậy, việc hiện tại mình phải làm chính là làm thế nào để chuyện xấu biến thành chuyện tốt. Tối thiểu. . . dù sao cũng không thể để hạng mục tốt như thế, lại thoát khỏi tay mình được.
Theo lương tâm mà nói, Chủ tịch Tưởng đợi anh ta chính bởi chuyện này. Hai năm nay, anh ta mang lại cho công ty Sáng Tạo Tài Phú trên dưới cũng một trăm vạn, nhưng trích phần trăm, anh ta bất quá chỉ được bốn năm vạn. Thật sự quá ít. Như vậy thật giống với cách cư xử và thái độ làm người. Không trách được danh tiếng của ông cụ kém tới vậy.
Mà. . . nghĩ đến ông cụ và danh tiếng, Vệ Minh Đức lại nhớ. Ở quê hương mình, mọi người đối xử với nhau cũng không tồi. Hơn nữa cũng biết mấy ông chủ lớn vô cùng tán thưởng mình. Chẳng qua, mọi người cùng sống trong một thành phố, người ta sẽ ngượng ngùng nếu phải giơ tay ra lấy người ở chỗ Chủ tịch Tưởng. Mình cũng không muốn cõng trên lưng cái tiếng là "Đứng núi này trông núi nọ".
Nhưng trước mắt có hạng mục như vậy, vì sao không giới thiệu ông chủ tiến vào chứ? Ấn tượng của Trưởng phòng Trần đối với mình không tồi. Có tiền mọi người cùng nhau kiếm, không phải cũng rất tốt sao?
Nhưng, bởi vậy. . . Giống như ở chỗ Chủ tịch Tưởng,
thật sự không có biện pháp nào. Nghĩ vậy, Vệ Minh Đức có chút buồn rầu. Nếu không, vẫn phải chờ cuối năm khi trích phần trăm, giàu to rồi mới nói sau.
Như vậy, cũng nên tìm ông chủ nào thích hợp hơn chứ? Vệ Minh Đức cầm bình rượu lên, hung hăng uống một hớp, rồi lại trầm tư suy nghĩ. . .
Ngày hôm sau, Trần Thái Trung thật sự phải về Phượng Hoàng. Ban đầu, hắn cũng không muốn nói với Thụy Viễn. Bất quá, Mông Hiểu Diễm đề nghị, hắn đành phải chào hỏi.
- Anh đi như vậy là cực kỳ không lễ độ. Mặc kệ nói như thế nào, trêu chọc người của anh là Cao Vân Phong, chứ không phải là Thụy Viễn.
Kết quả chào hỏi chính là, Thụy Viễn lại đánh chiếc xe lớn, muốn trở về cùng hắn. Đồng thời người đến tiễn, còn có Hứa Thuần Lương cùng Lý Anh Thụy.
Tất cả mọi người không tập trung chú ý đến trên người Mông Hiểu Diễm. Tất nhiên, tất cả mọi người không phát sinh chuyện giống Cao Vân Phong. Có vài việc, thà tăng thêm cảm tình, còn hơn đụng độ với nhau, cũng đỡ phải làm mọi người xấu hổ. Ngay cả Trần Thái Trung cũng cho là như vậy.
Đương nhiên, Lý Anh Thụy cũng ít kiêng dè hơn so với người khác một chút. Cho nên, thi thoảng cô lại lướt mắt thoáng nhìn Mông Hiểu Diễm một chút. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chút mà thôi.
Chờ đến khi lên đường, Thụy Viễn không kiêng kị điều gì nữa. Quan hệ cá nhân giữa anh ta cùng Trần Thái Trung thật sự rất tốt, không nhịn được lại nhắc tới chuyện Cao Vân Phong gọi điện thoại cầu cứu. Trong lời nói của anh ta đầy vẻ khinh thường.
- . . . Tôi lấy làm khó hiểu. Sao Tiểu Lương lại giao du với một người bằng hữu như vậy?
- Tôi cũng cảm thấy không hiểu.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng.
- Lúc đi, anh nói giới thiệu cho tôi mấy người bằng hữu "hữu dụng". Hiện tại thì hay rồi. Nếu Cao Vân Phong được tính là người hữu dụng, vậy người thế nào là vô dụng?
- Được rồi, anh còn chưa xong sao? Tôi làm vậy không phải cũng chỉ vì có lòng tốt thôi sao?
Thụy Viễn phẫn nộ ngắt lời hắn. Theo sắp xếp từ trước, anh ta nghiêng đầu nhìn Mông Hiểu Diễm, chuyển đề tài.
- Ha ha, Thái Trung không ngờ nha, Hiểu Diễm nhà anh không nói không cười, lại có thể lợi hại như vậy. . .
Chờ Trần Thái Trung một đường vất vả mệt mỏi chạy về thành phố Phượng Hoàng, ngay cả nghỉ ngơi cũng chưa kịp, liền trực tiếp đến đơn vị trả phép. Đúng lúc, Tần Liên Thành đang ở văn phòng.
- Trở về có muộn một chút.
Tần Liên Thành nhăn mặt nhăn mày, thấy Trần Thái Trung cầu xin, vội vàng khoát tay.
- Được rồi, tôi biết anh chưa học xong. Bất quá, gọi anh trở về, là cho anh có thời gian chuẩn bị. . . Ừ, lần này, sau khi đoàn khảo sát rời khỏi, anh sẽ tạm thời tới quản lý công tác tại Văn phòng thu hút đầu tư. Đây chính là sự tín nhiệm của tổ chức đối với anh đấy.
- Quản lý công tác ở Văn phòng thu hút đầu tư?
Trần Thái Trung nhất thời sửng sốt. Hắn vốn nghĩ, sau