Mục tiêu đầu tiên của đoàn khảo sát, chính là nước Anh, hơn nữa thời gian chuyển máy bay ở Hồng Kông, mười tám người bay suốt một ngày một đêm mới tới được Luân Đôn.
Khi Giáng Sinh đang đến gần, không khí buôn bán ở Luân Đôn vô cùng mạnh mẽ, đã không có vị trí tốt để triển lãm, đại sứ quán Trung Quốc đành phải đem vị trí triển lãm của thành phố Phượng Hoàng sắp ở Birmingham, dù sao đây cũng là thành phố lớn thứ hai của nước Anh, cách Luân Đôn cũng không đến hai trăm Km.
Khu công nghiệp mới ở thành phố Birmingham, kỳ thực cũng khá là nổi tiếng ở Châu Âu. Tuy nhiên, điều này cũng không khiến Trần Thái Trung vừa lòng, bởi vì trong gian hàng chỉ có tổng cộng ba người.
Đó là một Phó trưởng phòng của Phòng nghiệp vụ 2, cùng với một người nữa do Hứa Thiệu Huy đề cử, đó là một cô gái tên là Vương Ngọc Đình, cô gái này là từ văn phòng của Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Lúc ở trên máy bay, Trần Thái Trung mới hiểu được, vì sao đoàn khảo sát này lại có tên là đoàn mua sắm, biệt danh này, quả thực là được đặt rất chính xác, trong mười tám người, ngoại trừ Phó chủ tịch thành phố Dương Nhuệ Phong dẫn đội, còn lại tất cả đều là vợ con của các lãnh đạo thành phố khác.
Ngay cả Phó chủ nhiệm văn phòng thu hút đầu tư, Cục trưởng cục công thương thành phố Phượng Hoàng Vương Đông Thăng, vốn nói là sẽ đích thân tới, lần này cũng lại lấy cớ cuối năm công tác bận rộn không thể thoát thân được, cử vợ của mình đi thay.
Còn có thư ký Lưu Mẫn của Chủ tịch thành phố Đoàn Vệ Hoa, cũng nhân dịp này chạy đến tham gia góp vui, trong toàn bộ đoàn khảo sát, cũng chỉ có cô là có thái độ coi như thân thiện đối với Trần Thái Trung.
Không chỉ dừng lại ở thành phố Phượng Hoàng, mà ngay cả con gái của Phó chủ tịch Tỉnh Phạm Hiểu Quân, cùng với vợ và em gái của Phó bí thư kiêm Chủ tịch thành phố Tố Ba Chu Bỉnh Tùng, dù sao cũng là tiền do thành phố Phượng Hoàng bỏ ra, phí thu hút đầu tư quan hệ xã hội. Không tiêu cũng uổng.
Hơn nữa, dựa vào nhĩ lực kinh người của Trần Thái Trung. Trên máy bay hắn còn hiểu được một chuyện nữa, tại sao đoàn thu hút đầu tư lại được ấn định sẽ xuất phát vào thời điểm này, hiện giờ đúng là đêm trước ngày Giáng sinh, cũng giống như trước khi tết âm lịch của người Trung Quốc vậy, hiện giờ là thời kỳ hàng hóa phong phú nhất ở Châu Âu. Đúng là thời kỳ điểm mua sắm tốt nhất.
Hành trình cụ thể, chính là dựa vào đó mà sắp xếp. Gian hàng được quyết định đặt tại nước Anh, mà đã là gian hàng, thì cần phải có người trông coi đúng không? Ngoại trừ những người trông gian hàng, những người khác lại từ nước Anh đi đến nước Pháp, sau đó lại đến Đức, rồi đến Italy.
Để thu hút được đầu tư thì không thể chỉ bị động đứng trông coi gian hàng triển lãm là có thể xong việc được, còn rất nhiều thành phố và xí nghiệp lớn khác nữa, cần phải đến tận chỗ của bọn họ để mời gọi, cho nên nếu xét về mặt công việc thì những người khác so với những người ở lại trông coi gian hàng lại càng mệt mỏi hơn. Bởi vì bọn họ phải đi khắp các nước làm nhiệm vụ “PR”.
Đây đúng là một lần khảo sát kỳ diệu.
Về phần ai phải trông coi quán, đương nhiên là không cần phải nhiều lời, nhất định là nhân viên công tác của văn phòng thu hút thành phố Phượng Hoàng cùng đi theo tới, bọn họ hiểu biết về thành phố Phượng Hoàng vô cùng rõ ràng và thấu triệt, trọng trách tuyên truyền và giới thiệu với công chúng, không phải bọn họ thì là ai.
Mà những người khác, bởi vì cấp bậc đều khá cao, nên cần phải gánh vác trọng trách quan hệ xã hội, giống như em vợ của Chu Bỉnh Tùng, là một người rất giỏi tiếng Đức, lại công tác ở Cục quản lý bưu điện tỉnh Thiên Nam, hoàn toàn có thể giới thiệu với bạn bè nước Đức đầu tư vào cơ sở hạ tầng thông tin liên lạc đang phát triển mạnh mẽ của Tỉnh Thiên Nam và thành phố Phượng Hoàng trong những năm gần đây.
Tuy nhiên, Chủ nhiệm Tần Liên Thành cũng không phải là người không thấu tình đạt lý, ông ta nói, người trông giữ gian hàng có thể được thay phiên, lần công tác này có ba viên đại tướng của văn phòng thu hút đầu tư đến, hoàn toàn có thể quay vòng được.
Vậy nên, hắn phải chủ động đăng ký.
Trần Thái Trung mặt cũng không nhăn lại, liền quyết định vẫn ở lại Birmingham, nói thật, hắn chẳng những muốn tạo nên một chút thành tích, lại càng không muốn đi cùng để tiếp xúc quá thân mật với đoàn mua sắm kia, để tránh xuất hiện những lời đồn thổi.
Hơn nữa hắn cũng biết, bởi vì nhà họ Gia quyết định không đầu tư ở khu kinh tế mới, mà Dương Nhuệ Phong là đoàn trưởng kiêm Chủ nhiệm ban quản lý khu kinh tế mới, nên ít nhiều cũng không có cảm tình với hắn.
Tạ Hướng Nam thấy hắn đăng ký, cũng đành phải cắn răng đăng ký theo, khi Tần Liên Thành hỏi cậu ta tính toán trông coi trong thời gian bao lâu, nhìn thấy Trần Thái Trung đang dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn mình, Phó trưởng phòng Tạ bị dọa, mãi một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói một câu:
- À… Trưởng phòng Trần trông coi bao lâu thì tôi cũng trông bằng ấy.
Trương Linh Linh nghe được, nhất thời bật cười khẽ
- Ha, vậy thì lần này tôi không cần phải vội rồi~.
Trần Thái Trung không thèm để ý, hai người vừa mới nói đến có thể cần phải thuê hai cô gái du học ở địa phương này, đến làm công tác đón tiếp ở gian hàng thì, Vương Ngọc Đình nhảy ra, nói cô cũng muốn ở lại trông coi gian hàng.
Vương Ngọc Đình khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, cũng tốt nghiệp đại học ở Bắc Kinh, tiếng Anh đã qua được cấp sáu, vừa mới tốt nghiệp thì được phân tới Văn phòng Ủy ban nhân dân Tỉnh.
Vóc dáng của cô không cao, lớn lên cũng coi như là thanh tú, vừa nhìn đã biết là loại người thông minh tháo vát, điều quan trọng nhất chính là, cô đến Châu Âu, dường như mục đích cũng không phải là vì mua sắm hay du lịch, không ngờ cô lại chủ động ở lại trông coi việc triển lãm.
Ngoại ngữ của Trần Thái Trung tuy rằng không tồi, nhưng nói chung trình độ chỉ dừng ở giai đoạn trung học, có thể nghe hiểu hoặc biểu đạt ra ý tứ của bản thân, nhưng mà lượng từ vựng lại thiếu một cách trầm trọng.
Tiếng anh của Tạ Hướng Nam cũng không được tốt lắm, nghe nói lúc trước khi cậu ta qua được cấp bốn đã là miễn cưỡng lắm rồi, hiện giờ lại đi làm việc đã vài năm, sớm đem mấy thứ học được này trả lại cho trường học rồi.
Bởi vậy, nhiệm vụ giới thiệu dường như được đặt hết lên người Vương Ngọc Đình, Trần Thái Trung đối với điều này thì khá khó chịu: người ở thành phố Phượng Hoàng chết