Chỉ một câu đơn giản như vậy, đã khiến cho cơn tức của Trần Thái Trung bốc lên gấp ba lần.
Có người nói cái gì mà hiện tại hình ảnh người Trung Quốc ở trong mắt người nước ngoài, vẫn còn giữ lại bím tóc, mặc áo khoác ngoài tay cầm tẩu hút thuốc phiện, bởi vì Trung Quốc tách rời khỏi vũ đài thế giới đã rất lâu, mới khiến cho bạn bè ngoại quốc có những nhận thức sai lầm như vậy, mọi người hẳn là phải hiểu được điều đó vân vân, đối với điều này hắn một chút cũng không tin.
Hắn cho rằng, người nói những lời này, toàn bộ phải bị xem là Hán gian mới đúng, người nước ngoài sỉ nhục mình còn chưa đủ hay sao, vậy mà có người lại còn muốn giúp bọn họ sỉ nhục người Trung Quốc?
Đương nhiên, trên thế giới này những người bị nghẽn thông tin cũng là không ít, giống như những người dân nghèo khó ở trong khe suối tại Trung Quốc, ngay cả điện cũng không biết dùng cũng có cả khối người.
Tuy nhiên, người bị nghẽn tin tức thì sợ là ngay cả cơ hội đi tuyên truyền cũng không nhiều, làm sao mà trở thành tiếng nói của các phương tiện truyền thông? Sở dĩ người ta nói như vậy, đơn giản chính là cố ý muốn mang thành kiến đến để làm nhục hắn.
Không nói thắng lợi của chiến tranh thế giới thứ hai đã tạo nên ảnh hưởng trên toàn cầu, cũng đừng nói “hai quả bom” đã tạo nên rung động trên toàn thế giới, chỉ nói đến tình trạng hỗn loạn năm 1968….thời điểm phát động cuộc cách mạng, đã không còn người nào nói người Trung Quốc còn giữ lại bím tóc, trên cơ bản điều đó đã tạo thành một trận thủy triều thổi quét toàn bộ thế giới, như thế còn chưa đủ chấn động hay sao?
Không ngờ lại có người ở trong nước ủng hộ cách nói của đối phương, trách không được có người từng nói, “Có một số người tuy đã cắt mái tóc trên đầu đi, nhưng mái tóc ấy vẫn ngoan cố tồn tại ở trong lòng”.
Không thể không nói, cách cư xử của họ Trần này ở một số chuyện, là vô cùng không giống bình thường, cách nhìn nhận của hắn về sự vật, có sự độc đáo riêng biệt, tuy là ngôn luận của một nhà, nhưng chưa chắc đã phải phù hợp với nhận thức.
Không nhờ loại tính cách riêng biệt, kiên trì với nhận thức của bản thân này, thì làm sao hắn lại bị kỷ luật xuống loại tu luyện cực kỳ thái quá này?
Hiện giờ, bởi vì muốn tu luận chỉ số cảm xúc (EQ) mà hắn phải lưu lạc chốn hồng trần này, cũng đã cố hết sức để theo kịp trào lưu suy nghĩ chủ yếu của xã hội, bản thân hắn đối với loại nhận thức này thiếu một cách trầm trọng, nhưng vẫn có thể giữ lại được một chút.
Giống như hiện giờ ba cô gái trước mặt này ăn mặc cực mốt. Đương nhiên không phải là loại người quê mùa ở trong núi bị bế tắc tin tức, hơn nữa. Lưu học sinh của Trung Quốc ở chỗ này cũng không phải là ít, giống như con trai của Lưu Lập Minh –Lưu Trung Đông, dường như đang tại đại học Birmingham ra sức học hành nghiên cứu.
Làm gi có khả năng mấy cô gái này lại ngu muội đến mức cho rằng người Trung Quốc vẫn còn giữ lại bím tóc?
Tất cả, đều là bởi vì sự ngạo mạn.
Đương nhiên, cũng có thể việc này là do hắn hiểu lầm, có thể ba cô gái này thực sự không biết hoặc là quá ngu dốt. Nhưng đối với Trần Thái Trung mà nói, loại sự việc có xác suất cực thấp này. Hắn tuyệt đối sẽ không cần suy xét.
- Birmingham, quả nhiên là thành phố xấu xí kém văn minh nhất ở nước Anh,
Đối mặt với sự khiêu khích, hắn cười hì hì lắc đầu, chậm rãi, lắp bắp đáp trả một câu:
- Bất kể là cái gì, cũng đều xấu xí hết!
Lời này cũng không phải là do hắn tự nghĩ ra, trong chiến tranh thế giới thứ hai, Birmingham đã bị oanh tạc mãnh liệt, toàn bộ kiến trúc thời Victoria đã bị hủy hoại hầu như không còn, trước mắt đều là , vậy nên Birmingham trở thành thành phố “xấu xí” nhất của nước Anh, thường xuyên bị mọi người gọi là “Rừng rậm bê tông”.
Khi cô gái tóc đỏ nói ra những lời này, vốn hai cô gái còn lại còn đang cười châm biếm nhìn về phía Trần Thái Trung, dường như muốn nhìn thấy bộ dạng tức giận của hắn, thực không ngờ đối phương lại đáp trả lại một câu khó nghe như vậy.
Nhưng mà, không biết có phải là do văn hóa giữa người Trung Quốc và người nước ngoài có sự khác biệt quá lớn hay không, mà cô gái tóc đỏ lại cố ý giả bộ không nghe hiểu, cô cười hì hì gật gật đầu:
- Người Trung Quốc không có bím tóc, xin chào, Birmingham xấu xí, là do người Đức đáng chết làm cho, anh không cho rằng như vậy sao?
- Cô cút ngay cho tôi!
Trần Thái Trung cũng cười cười vô cùng vui vẻ, nhưng lời nói lại vô cùng khó nghe:
- Con quỷ tóc tỏ, cô chặn bảng hiệu của tôi, khốn kiếp!
Ở Châu Âu trước kia, tóc đỏ là tượng trưng cho điềm xấu, bởi vì trong truyền thuyết ma quỷ đều có tóc đỏ, đương nhiên, hiện tại thời đại phát triển, màu đỏ dần dần biến thành tượng trưng cho nhiệt tình, nói màu đỏ ma quỷ, đã không có mấy ai để ý.
Hơn nữa, nước Anh có nói như vậy hay không, Trần Thái Trung cũng không biết rõ lắm, tuy nhiên, ở trong lòng hắn, Châu Âu chính là những người da trắng lông rậm, phân chia rõ ràng như vậy, có cần thiết hay không?
Nghe nói như vậy, cô gái tóc đỏ nhất thời sửng sốt, cô dường như không tin lỗ tai của chính mình, quay đầu nhìn mấy cô bạn của mình,
- Hắn vừa nói câu gì?
- Tôi nói cô cút ngay cho tôi, con quỷ tóc đỏ, cô chặn bảng hiệu của tôi, khốn kiếp!
Trần Thái Trung lại lặp lại một lần nữa, khẩu ngữ của hắn không phải quá hiệu nghiệm, nhưng đã mắng qua một lần giờ lại mắng lại một lần nữa, đương nhiên là nói chôi trảy hơn, tiếng nói của hắn cũng lớn hơn hẳn!
Bởi vì, hắn phát hiện không có người nào chú ý những gì xảy ra ở đây, như vậy, sẽ khiến mọi người chú ý một chút, đúng vậy, nếu hắn hành động như vậy, thì sẽ khiến rất nhiều người chú ý tới, hắn là vô tội.
Cô gái tóc đỏ kia quả nhiên nổi giận, vọt tới trước mặt hắn, tay duỗi ra, lật cái bàn trước mặt hắn lên.
Cốc chén bị lật đổ, giấy tờ bay tứ tung,
- Cứt chó!
Trần Thái Trung ngồi ở trên ghế, thân mình bất động chân vẫn đạp đất, cả người cùng với ghế dựa cứ thế lui về phía sau ba hoặc bốn mét, mấy động tác này được làm vô cùng thông thuận cứ như nước chảy mây trôi.
Cho dù vô cùng vội vàng, hắn vẫn không quên