- Anh không tin? Đánh cược không?
Trần Thái Trung khẽ cười, ánh mắt tự tin:
- Nếu tôi thua, anh muốn yêu cầu gì thì tùy, nếu tôi thắng, anh ở Pháp cấp cho thành phố Phượng Hoàng chúng tôi hai dự án đầu tư là được.
Tạ Hướng Nam cũng đón xe đến, nhưng miệng mồm ăn nói thì kém xa Vương Ngọc Đình cả ngàn dặm, hơn nữa lại ít lời, cứ ở đó im thong thóc, vừa nghe Trần Thái Trung nói như vậy, quả thực không thể kìm nổi.
- Thái Trung, chúng ta phải về rồi, anh không cần trăn trở nữa được không? Bí thư Khưu tiếp xúc nhiều doanh nghiệp lớn, nhưng người ta đại diện Trung Quốc chúng ta mà.
Lời của anh ta đã quá rõ ràng: Thành phố Phượng Hoàng nếu so vớiTrung Quốc, thì chiếm một mảng khá lớn, thành phố Phượng Hoàng muốn phát triển, nơi khác cũng muốn phát triển, anh đừng làm khó bí thư Khưu nữa.
Vương Ngọc Đình xen lời:
- Thái Trung anh nói vậy thật là thái quá ….
- Hai người nói có lý.
Bí thư Khâu gật đầu nhìn Trần Thái Trung, rồi nhíu mày:
- Phòng tham mưu kinh tế chúng tôi gầy dựng quan hệ với công ty lớn của người ta cũng trầy trật lắm, anh tưởng chúng tôi dễ dàng lắm à? Tôi nói này trưởng phòng Trần, anh đừng giúp chúng tôi đắc tội người khác nữa được không?
- Bí thư Khưu, tôi không có ý đó.
Vương Ngọc Đình vội lắc đầu nói:
- Ý tôi là, anh ta cứ lo nghĩ cho thành phố Phượng Hoàng mãi, dự án dẫn tới cho Tố Ba cũng được mà.
Trời ạ, thành phố Phượng Hoàng để người gì đến đây vậy? Bí thư Khưu tự vỗ vào đầu một cái rõ mạnh.
Anh ta vốn dĩ đến sở cảnh sát vớt người về, trong lòng thấy rất hả hê, nên sau khi đón nhận người, thậm chí còn không phí lời với cảnh sát, bởi biết chiếm phần lý.
Song bí thư Khưu ít nhiều cũng bực tức gã gọi là Trần Thái Trung này, anh như vậy không chỉ gây rắc rối cho chúng tôi, còn ít nhiều ảnh hưởng đến hình tượng chính phủ, anh ta đã nghĩ sẵn rằng khi gặp gã này, nhất định phải giáo huấn cho hắn một trận ra trò.
Hơn nữa, từ lúc tiếp nhận Trần mỗ này ra, tên này chẳng hề có dấu hiệu hối cãi, ngược lại còn nói bốc nói phét, như vậy có giống cán bộ nhà nước không? Quả thực như dân lưu manh chốn giang hồ vậy.
Giờ thì càng hay, cô Vương Ngọc Đình đó đường đường là nhân viên của chánh văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nói chuyện vốn khá lưu loát và tin cậy được, ai ngờ vừa thấy gã này cũng trở nên nổ mồm — không nghĩ đến sự khó khăn để hạ gục một cảnh sát Paris mà chỉ chằm chằm nghĩ đến việc kéo dự án về Tố Ba?
- Hừ, các anh động đến Dreanor kia là nhân vật số một của Đảng xã hội cánh tả Pháp đấy.
Bí thư Khưu thở dài.
- Nếu không phải do hắn bẽ mặt như vậy, cố mà che đậy việc này, anh tưởng bảo lãnh anh ra dễ lắm ư?
- Người như thế mà cũng dẫn đầu được ư? Paris quả là hết người rồi.
Vương Ngọc Đình có ấn tượng tệ nhất về Dreanor, không ngờ gã dám nói xằng nói bậy rằng ba người mình là phần tử khủng bố.
- Nếu đổi thành một du khách Trung Quốc gặp phải sự miệt thị này, không đánh chết cũng phải lột da mới được…
Bởi thế, hành động của Trần Thái Trung khi ấy là chính xác nhất! Bí thư Khưu thầm nhủ trong bụng, song ngoài mặt lại cười như mếu.
- Thôi, hay là nói về tay cảnh sát đó đi…
Đề tài này xem ra thoải mái hơn một ít.
- Tôi không giúp anh châm chọc người khác, nhưng vẫn có thể khiến hắn mất chức.
Trần Thái Trung thở dài.
- Không lẽ anh thấy tôi là loại người làm việc không biết động não?
Anh hành xử như thế gọi là động não đó sao? Bí thư khưu cực hoài nghi nhưng không muốn nói thêm lời dí dỏm nào nữa, để tránh khiến gã này hiểu nhầm, giọng trịnh trọng nói:
- Chuyện này đến đây chấm dứt, anh không được dây dưa thêm.
Tuy nói vậy song trong lòng anh ta thấy rất khó hiểu, tên này sao có thể tự tin rằng sẽ xử được người khác? Đã vậy, đồng nghiệp hắn cũng có vẻ quen với lời nói kì lạ ấy, lẽ nào… đằng sau hắn có hậu thuẫn?
Đương nhiên, Trần Thái Trung có cách trị tay cảnh sát ấy, chẳng hạn giấu thuốc phiện lên xe gã, đến lúc đó ngay giữa chốn đông người thì tạo nên vụ tai nạn giao thông, để lộ thuốc phiện, vậy tên cảnh sát ấy không bị đuổi cổ mới lạ.
Nhưng bí thư Khưu đã lên tiếng thì hắn cũng không thể giở thêm chiêu trò nữa, đành thầm nghiến chặt răng nói:
- Thôi, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi, mai đi mua sắm.
Mua sắm? Nói vậy nhưng tên họ Trần lòng đã không vui, chịu bỏ tiền để mua sắm mới lạ.
- Tìm nơi nào nữa? Trú lại đại sứ quán đi, tôi phối hợp các anh tí.
Bí thư Khưu thật không muốn thả những người này ra ngoài nữa.
- Thật sự không được nữa thì ở khách sạn gần đại sứ quán ấy, đắt thì đắt tí nhưng tiện quan sát các anh.
Có lẽ cảnh sát Paris bụng dạ không hẹp hòi đến thế, nhưng anh ta không dám đảm bảo có người tìm đến ba vị này báo thù hay không, đang ở nước ngoài tốt nhất nên cẩn thận, ai bảo mấy người được lợi một phen?
Đáng tiếc thay, người trong sứ quán hiện không ít, sắp đến Noel, người đến mua sắm tại Paris không ít, bí thư Khưu phải hỗ trợ hồi lâu, cuối cùng đành sắp xếp ba vị này vào
.
Cần nói rõ rằng, vị trí