Như tình huống này ở Champs Elysees, sao có thể không khiến lòng dân oán giận?
- Do người ngoài hành tinh ghé thăm sao?
- … Không phải người ngoài hành tinh, có thể là phong trào nào đó của tổ chức Công Đoàn, hoặc một cuộc bãi công lớn?
- Thôi, đâu đâu cũng là cảnh sát.
Vương Ngọc Đình thấy tình hình, bèn lắc đầu tiếc nuối:
- Hay chúng ta đi Montaigne đi, nơi đó chắc tốt hơn tí?
Không phải chứ? Ngay cả đại lộ Montaigne cô cũng biết sao?
Trần Thái Trung càng lúc càng ngạc nhiên, Vương Ngọc Đình cô thu nhập một tháng chỉ có sáu bảy trăm, vậy mà nhớ được nhiều cái tên thế… Thật không đấy? Có ý nghĩa thế sao?
Đương nhiên, Montaigne cũng đã bị tiên nhân bất lương ghé qua, tuy so ra đỡ hơn Champs Elysees một tí, song khắp nơi đều là khách lạ người nước ngoài và nhóm cảnh sát bao vây khắp phía…
- Hay là nghe tôi đi, đi Saint Honore đi.
Trần Thái Trung lên tiếng:
- Chỉ mong nơi đó… Ừ, hi vọng chỗ đó không tệ như vầy.
Saint Honore dĩ nhiên không tệ, song do các kệ quầy ở Champs Elysees và Montaigne đều trống rỗng, nên Saint Honore vốn đã đông đúc càng thêm tấp nập.
Bên trong các cửa hiệu, chật ních người mua sắm.
Cũng may tiền của Vương Ngọc Đình mang theo không quá nhiều, cộng thêm một ít tiền cược Trần Thái Trung thua cô, cũng không đủ tám nghìn đô la, với số tiền ít ỏi này, làm sao đủ tiêu ở Saint Honore?
Dù tính toán kĩ lưỡng, nhưng tiền cô mang theo cuối cùng cũng tiêu sạch sành sanh vào giữa trưa. Trần Thái Trung không bỏ lỡ cơ hội xúi giục cô nàng:
- Cần không? Tụi mình đi đòi sân bay Charles De gaulle bồi thường đi?
- Việc này…
Vương Ngọc Đình trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu ngao ngán.
- Muốn đi anh đi đi, tôi không muốn để anh làm hỏng kế hoạch của tôi được.
Không dụ được, Trần Thái Trung đành xìu hơi, dù tối qua hắn đã quét sạch hai con đường ở Paris, song mọi người đều thừa hiểu tay này là người ăn miếng trả miếng, với số lượng thu hoạch ít ỏi này, không thể khiến hắn thỏa mãn.
Thế nên hắn định xúi giục Vương Ngọc Đình ra tay, không ngờ, Vương Ngọc Đình không những không mắc bẫy còn không quên dặn dò hắn một câu:
- Anh muốn đòi bồi thường, tôi có thể đứng ở sứ quán phối hợp, à nhớ đòi thêm được một ít về cho tôi nhé…
Lời đã nói thế thì chắc chắn kế hoạch kia không thể tiến hành được nữa. Trần Thái Trung cắn răng thở dài, đành lấy ra ba nghìn bảng Anh nói:
- Xem cô kìa, ba nghìn này cho cô mượn này, tiêu sắm thỏa thích đi.
Vương Ngọc Đình đương nhiên biết rõ trong tay hắn còn đến ba nghìn bảng Anh, bởi khi trả tiền cược cho cô, hắn chìa ra đến năm nghìn, nhìn thấy số tiền này cô không ngạc nhiên song lấy làm lạ một điều
- Không phải anh bảo muốn đi Paris để mua sắm sao? Sao không mua gì thế?
Ba chiếc nhẫn Tu Di của mình gần đầy cả rồi đây, Trần Thái Trung cười khẩy, giả giọng phẫn nộ:
- Ấn tượng đầu tiên Paris để lại cho tôi thực sự quá tệ. Tôi quyết định, không mua sắm ở đây nữa!
Lời này quả đúng, La Thiên Thượng Tiên ở Paris không “mua sắm”, chỉ càn quét thôi ^_^… Dù sao cũng có công ty bảo hiểm đền bù, có tổn thất cũng chỉ là thuế của chính quyền thành phố Paris, tất thẩy mọi việc, liên can gì hắn?
Buổi tối sau khi ba người tay xách nách mang trở về, điện thoại của bí thư Khưu gọi đến.
- Liên hệ với đoàn khảo sát của các anh rồi, họ nói ngày mốt sẽ tập hợp tại London, nhưng các anh về nước trước dự tính cũng được, tôi đã đặt vé máy bay ọi người.
Đã đặt vé máy bay…Vậy thì về thôi, dù sao Paris cũng không có gì vui, quan trọng nhất là tiền trọ quá đắt, tiền trong thẻ của Trần Thái Trung không còn quá nhiều, tiền mặt thì bao la song không thích hợp phô bày khoe mẽ.
Ý hắn là trực tiếp về nước, nhưng Tạ Hướng Nam và Vương Ngọc Đình lại khăng khăng muốn tập họp với đại đội hẵng về.
- Trưởng phòng Trần, chúng ta đi chơi tí chả sao, nhưng nếu cứ hành động đơn độc rất dễ khiến người khác sinh nghi ngờ…
Lời giải thích này khiến Trần Thái Trung rất buồn bã, song không thể phủ nhận về cơ bản người ta nói đúng, khi lạc đội ở Birmingham và Paris, lòng Trần mỗ khấp khởi vui mừng là thế, giờ nghĩ đến việc quay về giả vờ ngoan ngoãn chốn quan trường, nỗi u buồn này mỗi lúc một trỗi dậy mãnh liệt.
Hắn buồn bực? Trưởng đoàn khảo sát thu hút đầu tư Dương Nhuệ Phong còn buồn hơn nữa, đại sứ quán tại Pháp không chỉ thông báo hành tung về ba vị này, còn báo anh ta biết: Người trong đoàn anh, đánh cảnh sát Paris, mắng nghị sỹ kinh tế… xuất sắc quá, dương oai diễu võ nơi đất khách đấy.
Vì thế, trưởng đoàn Dương quyết định ngay khi gặp hắn, nhất định sẽ mắng hắn một trận ra trò, báo hắn biết không những phải chú ý hình tượng một quan chức chính phủ, còn phải biết học cách suy nghĩ vì đại sự.
Hơn nữa, việc này không thể cho qua dễ dàng như thế, về đó nhất thiết phải cho tay này một hình phạt đích đáng mới được, mặt mũi thành phố Phượng Hoàng đều bị tên trưởng phòng tép riu này làm mất sạch cả rồi.
Dù sao, sự việc khu kinh tế mới cũng được Trương Hãn phàn nàn rất nhiều lần, rằng họ Trần không chịu phối hợp, cứ khăng khăng muốn để họ Gia vào đó, sặc mùi “chủ nghĩa giặc núi”, phải đấy, cần giáo huấn hắn một trận ra trò.
Loại việc này vốn dĩ không cần anh ta đích thân lo liệu, song do Phó chủ tịch Dương ở nước ngoài, bên cạnh không có ngưởi sai khiến, nên chỉ có thể để Tần Liên Thành ra mặt, dù