Thái Trung vốn dĩ nói muốn đi rồi, kết quả vừa nghe lão Cổ nói, phân cục Hồ Tây có động tĩnh, nên đành thở dài tiếp tục ngồi ở đây.
Xe của Mã Phong Tử đều được chuyển đi rồi, cảnh sát tới cũng chẳng có vấn đề gì nữa. Nhưng người ta đến là có ý điều tra, nên kết quả không dễ nói nữa, hắn nhất định phải ở lại xem thế nào. Nếu lỡ các cảnh sát làm chuyện gì đó hơi quá đáng, hắn cũng tiện rút dao tương trợ.
Cho dù hắn không ra tay, ít nhất, chỉ cần hắn có mặt ở đó, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Đông Khải, cũng không có gì đáng ngại. Coi như giữa đường gặp chuyện bất bình thôi. Cho dù người họ Lưu đó là một trong những hậu đài của Thường Tam, anh đây lên tiếng, y cũng không thể cứ mặc kệ được chứ?
Ai ngờ, sau khi hai chiếc xe cảnh sát chở các cảnh sát đến, có một người từ trên xe nhảy xuống, chạy về phía Trần Thái Trung đang đứng trước cửa,
- Chà, Trưởng phòng Trần, thật trùng hợp, cậu cũng ở đây à?
Chà, ông là ai? Trần Thái Trung không hiểu ra sao cả, người này hình như đã từng gặp ở Ảo Mộng Thành rồi? Nhưng, nếu người ta đã cười ha hả mà đưa tay ra, hắn cũng chỉ đành đưa tay ra,
- Ha ha, thật là...đã lâu không gặp.
- Ừ.
Chính trị viên Lý đương nhiên biết thằng nhãi này không biết mình, lần trước lão Cổ đi đón y, cũng không cho y xuống xe lộ mặt, liền cười ha ha gật đầu,
- Đúng vậy, hai ngày trước còn nói mọi người cùng ngồi nói chuyện, nhưng lão Cổ nói cậu ra nước ngoài rồi.
Ồ, là Chính trị viên Lý! Trần Thái Trung lập tức phản ứng lại. Nếu người này đã đến rồi, chắc chắn là không có chuyện gì nữa rồi nhỉ?
- Ừ, lão Lý à, sao hôm nay lại chạy đến đây thế này?
- Có người tố cáo, ở đây có buôn lậu xe, tôi dẫn người đến xem thử.
Sắc mặt Chính trị viên Lý nghiêm túc hẳn, y đánh giá Trần Thái Trung một lúc,
- Trưởng phòng Trần, tôi thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, sao cậu lại ở đây được?
Quá nghiệp dư rồi. Trần Thái Trung nhất thời thở dài trong lòng, cho xin đi, ông có diễn trò cũng xin hãy chuyên nghiệp một chút. Trước tiên cười hì hì, sau đó mới xị mặt, điều này thật không hợp logic chút nào.
- Đây là nhà máy của bạn tôi mở, tôi đi qua xem một chút.
Hắn kinh ngạc nhìn Chính trị viên Lý, để cho ông xem người ta diễn kịch như thế nào,
- Lão Lý ông không đến nỗi làm như vậy chứ? Bộ dạng có vẻ chuyên tâm với công việc quá?
- Tôi là cảnh sát, phải làm sao để xứng với quốc huy trên mũ chứ.
Chính trị viên Lý có giác ngộ chính trị khá cao, mặt của y kéo ra khá dài, vẻ mặt nghiêm túc,
- Giao tình riêng chúng ta lát nữa hẵng nói, bây giờ tôi phải làm việc, mong cậu đừng cản trở chúng tôi thi hành công vụ.
Nói thì nói như vậy, nhưng, đối diện với một người được xưng là ôn thần như Trần Thái Trung, ông cũng rất sợ khiến đối phương hiểu lầm. Nên ông không thể nhẹ nhàng mà nháy mắt: Tôi nói, là diễn kịch thôi, cậu đừng cho là thật.
Trần Thái Trung đương nhiên không đến mức thiếu hiểu biết đến như vậy, hắn xoay chuyển ánh mắt, bộ dạng có vẻ xa cách:
- Nếu anh đã nói như vậy... Cũng được, nhưng, hy vọng anh có thể chấp pháp theo lẽ công bằng.
Tốt lắm, cảnh mở đầu coi như xong. Mấy viên cảnh sát đi vào xưởng kiểm tra một vòng, đương nhiên là không phát hiện được gì. Đợi khi bọn họ quay ra, mới kinh ngạc phát hiện, trước cổng có một nhóm người đang đứng, tất cả đều là những người già yếu bệnh tật.
- Nhà máy ô tô của chúng tôi kinh doanh đường đường chính chính, các anh đến làm gì?
Một vài người đứng đó hét lên,
- Nếu không phải ông chủ Mã chiếu cố đến đám người già về hưu chúng tôi, người nhà chết đói hết các anh có chịu trách nhiệm không?
Thật là, còn có thủ đoạn này? Chính trị viên Lý hơi ngẩn người, trong lòng thầm mắng Trần Thái Trung ác độc. Có cậu có mặt đã đủ lắm rồi, lại còn như thế này nữa?
Nói thật, sự bàng quan của Trần Thái Trung cộng với nhóm người già này, hôm nay nếu không phải có cuộc điện thoại nhắc nhở của lão Cổ, Phó cục trưởng dẫn đội cảnh sát đến, chắc chắn sẽ là một cú ngã lớn.
Những cảnh sát kia đương nhiên cũng biết mọi người đang diễn kịch, chỉ là không ai ngờ rằng, vốn dĩ có thể hạ màn rồi, lại xuất hiện thêm tình huống mới. Bọn họ không thể không đồng loạt quay đầu nhìn Chính trị viên của mình.
- Ha ha, có người tố cáo, chúng tôi đến xem thử thôi.
Chính trị viên Lý nhất thời cười tươi, nhìn qua Trần Thái Trung đang tức giận bất bình đứng một bên,
- Trưởng phòng Trần, đều là những người ăn cơm nhà nước, cậu nói một câu công bằng đi chứ?
- Tôi nói cũng vô dụng.
Trần Thái Trung lắc đầu bĩu môi, luôn tiện lắc lắc bả vai, bộ dạng lực bất tòng tâm,
- Đây đều là những công nhân của ông chủ Mã, tôi chỉ là bạn của ông ấy, cũng không phải là ông chủ của ông ấy.
Hừ, trong lòng Chính trị viên Lý thầm chán ghét, y đương nhiên biết phân lượng trong lời nói này của Trần Thái Trung. Muốn y phải tìm Mã Phong Tử để thương lượng, đó là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là, người họ Trần đó có ý đồ xác nhận thân phận “công nhân” của những người già này.
Như vậy, nếu lần sau phía cảnh sát còn muốn có hành động gì, những người này có thể xuất hiện một cách danh chính ngôn thuận hơn... Nhìn hai bà cụ tóc bạc phơ, một ngọn gió cũng có thể thổi ngã, Chính trị viên Lý thật sự cảm thấy bực tức.
Thật là, loại công nhân như thế này, tuyển vào để làm mẹ người ta à?
Thôi vậy, lần sau thì để lần sau nói, lần này nhường nhịn, không có nghĩa lần sau cũng nhường. Nghĩ đến điều này, y cười nói với Mã Phong Tử đang đứng bên cạnh,
- Ha ha, ông chủ Mã, kiểm tra cũng kiểm tra xong rồi, có thể chứng minh ông trong sạch, không phải rất tốt rồi sao?
- Ha ha, đúng vậy, đúng vậy.
Mã Phong Tử cười liên tục gật đầu, nhìn những người đứng ngoài cửa,
- Vậy thôi, mọi người giải tán đi, ừ, phải tin tưởng vào cảnh sát nhân dân chứ...
Những người này vừa tản đi, sáu viên cảnh sát cũng nối đuôi nhau rời khỏi. Nhà máy ô tô này thật sự mờ ám quá, lần sau, có đánh chết cũng không đến nữa!
Thật ra, trong lòng bọn họ cũng