Thật ra... gần đây mình hơi lạnh nhạt với Dương Thiến Thiến thì phải. Trần Thái Trung cảm thấy hơi tự trách bản thân. Đương nhiên, hắn vừa mới tặng Dương Thiến Thiến một ít quà, nhưng, Dương Thiến Thiến giúp hắn, từ trước đến nay chưa từng nói hai lời, nên một chút quà đó của hắn cũng không tính là gì.
Nghĩ lại từ khi lên chức đến giờ, không còn cùng Dương Thiến Thiến đón giáng sinh nữa, trong lòng Trần Thái Trung bỗng có một cảm giác phiền muộn khó hiểu. Cũng coi nó như một cảm giác hoài cổ, dù sao, thời gian lúc này cũng vừa hay, Dương Thiến Thiến thường về muộn, mà lúc này có lẽ cô cũng đã về rồi.
Điện thoại của Trần Thái Trung, gọi đến cũng vừa đúng lúc. Dương Thiến Thiến vừa ra khỏi văn phòng, nghe nói Trần Thái Trung muốn mời mình tối đi ăn cơm, cô liền trầm mặc một lúc,
- Vậy được... Nhưng, tôi phải về nhà sớm một chút.
- Xem cô nói kìa, sao tôi có thể để cô về nhà quá khuya được chứ?
Trần Thái Trung cười vui vẻ,
- Cũng là nhớ lại mấy năm rồi không cùng cô đón Giáng sinh, tôi còn nhớ, giáng sinh khi còn năm nhất, cô hát bài "Merry Christmas".
-Chà, anh còn nhớ à? Tôi quên từ lâu rồi, ha ha.
Dương Thiến Thiến cười, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều, qua điện thoại cũng dễ dàng nhận thấy.
Hai người đến Ảo Mộng Thành, bắt đầu hát thoải mái, hát một lúc rồi bắt đầu uống,
- Đi thôi, hay là ra ngoài ăn chút gì đi, quay về rồi chơi tiếp.
Ảo Mộng Thành lúc này, đã phát triển thành một quán ăn riêng. Bên cạnh phòng hát không thể thiếu nổi những quán ăn nhỏ có đẳng cấp. Trước đây đều gọi thức ăn của quán Hải thượng minh nguyệt, nhưng phải chờ thời gian khá lâu. Khi thức ăn được bưng lên, cũng khó tránh khỏi có chút nguội lạnh.
Cho dù bây giờ, quy mô quán ăn của Ảo Mộng Thành cũng không phải rất lớn, ở đây chủ yếu là phòng Karaoke, hơn nữa cũng không thể cứ hát hò trong phòng sực nức mùi tỏi ớt, đây cũng là điều bình thường.
Cho nên bọn họ còn có sự lựa chọn, chính là quán ăn bên cạnh. Như vậy, Ảo Mộng Thành cũng có thể nói là đã thúc đẩy được kinh tế của cả vùng này. Ngược lại, những khách sạn và khu tắm hơi khá có đẳng cấp này, cũng mang lại nguồn khách hàng cho Ảo Mộng Thành, chính là trạng thái hai bên thúc đẩy hỗ trợ lẫn nhau.
Nhìn từ điểm này có thể tưởng tượng được, các nguồn đầu tư, nếu rơi xuống đầu các khu kinh tế mới, sẽ có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy sự phát triển kinh tế trong vùng. Chẳng trách có nhiều người quan tâm đến khối thịt béo bở đó đến vậy.
Sau khi ăn xong, hai người lại quay về chơi tiếp. Ảo Mộng Thành vì đón Giáng sinh, còn làm hai cái hồ ở sảnh lớn. Bày trò ném cầu, một lần năm tệ, chẳng qua cũng chỉ để không khí thêm náo nhiệt mà thôi.
Trần Thái Trung móc ra năm mươi tệ, cùng Dương Thiến Thiến mỗi người ném năm lần, nhưng lại chỉ hai lần ném trúng được món đồ chơi nho nhỏ. Ông già Noel chỉ to bằng bàn tay, có lẽ giá cũng chỉ khoảng một hai tệ, nhưng trong tủ đồ chơi của Ảo Mộng Thành lại bán đến mười tệ một cái.
Dương Thiến Thiến lại rất thích hai ông già Noel này, cười tủm tỉm cầm nó trên tay. Trần Thái Trung cảm thấy kỳ lạ, lại càng cảm thấy phụ nữ quả thật là thứ không thể hiểu nổi. Khi tôi tặng cô nhiều món đồ đến vậy, sao không thấy cô vui như thế này?
- Đúng rồi Thiến Thiến, áo khoác tôi tặng cô, sao không thấy cô mặc?
- Tôi cũng không biết hôm nay anh gọi tôi ra ngoài chơi.
Dương Thiến Thiến bĩu môi. Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng cô thực sự vẫn cảm thấy vui. Hôm nay khi ra khỏi nhà, trong lòng cô cũng mơ hồ có chút mong đợi, lễ Giáng sinh liệu sẽ có người rủ mình đi chơi hay không?
Chẳng phải sao? Trên cổ là khăn lụa Hermes, trên tay là túi Levis... cũng khá rồi nhỉ? Cũng không thể mặc một thứ có giá một trăm ngàn tệ lên người được chứ?
Suốt cả ngày, cũng có đến mấy cuộc điện thoại gọi cô ra ngoài chơi, nhưng đều bị cô từ chối hết. Cho đến khi hơn bốn giờ chiều, cú điện thoại nên gọi mới được gọi đến, suýt chút nữa cô đã phẫn nộ mà đi về nhà rồi.
- Sau này sẽ tặng cô thêm một cái áo khoác nữa.
Trần Thái Trung cảm thấy cô không nỡ mặc,
- Khi còn trẻ không mặc đi, đợi đến khi thành bà lão rồi mới mặc à?... Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Đi đi đi, đi hát đi thôi...
Cho đến chín giờ, Trần Thái Trung hát đến nỗi không muốn hát thêm nữa. Dương Thiến Thiến lại cứ cầm mãi micro không nỡ buông, dường như cô không hề có ý định về nhà.
Cô không nói, Trần Thái Trung lại không nín được, thời gian còn lại, tiết mục không phải là của cô nữa rồi. Chọn lúc cô bắt đầu chuyển bài hát, hắn liền nói,
- Gì vậy, Thiến Thiến, không còn sớm nữa, hát xong bài này thì nên về nhà rồi nhỉ? Để người nhà cô khỏi lo lắng, ừ, tôi lái xe đưa cô về...
Dương Thiến Thiến kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, cười gật gật đầu. Chỉ là, sau khi cô quay đầu lại, trong ánh mắt xuất hiện một tia u oán như có như không,
- Ừ, cũng được, cảm ơn anh nhé, hôm nay chơi rất vui...
Sau khi lái xe đưa Dương Thiến Thiến về nhà, Trần Thái Trung quay lại Ảo Mộng Thành hỏi han một chút. Cuối cùng cũng tìm được Đinh Tiểu Ninh đang bồn chồn đứng trong sân,
- Tiểu Ninh, đến đây, nói với cô chuyện này.
Đinh Tiểu Ninh nhìn thấy hắn, cảm thấy rất vui,
- Anh Trần, không phải anh đang đi hát với người khác sao?
- Bạn học, là bạn học khá thân thiết mà thôi.
Trần Thái Trung bước lên trước, rất tự nhiên mà ôm vai của cô, phụ nữ nhà mình mà,
- Ha ha, một mình ở đây đi bộ gì chứ?
Cảm nhận được cánh tay chắc khỏe của hắn, thân người Đinh Tiểu Ninh hơi run một chút. Nhưng, một lúc sau cô rất tự nhiên mà dựa vào người Trần Thái Trung, đưa tay ôm lấy eo hắn,
- Không có gì, bên trong hơi ồn ào...
Hai