Nghe xong Lưu Mẫn thuật lại cuộc họp, Đoàn Vệ Hoa không kìm được lắc đầu, nói :
- Ha ha, xem ra lần này lão Dương chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa rồi, nhưng, con người này có thể ở phía sau mà tổ chức được buổi tiệc như vậy, nhất định không thể khinh thường được.
Dương Huệ Phong và Đoàn Vệ Hoa có quan hệ rất tinh tế, lẽ ra ông ta cũng là người của chính phủ lại là người có chủ trương tập trung xây dựng kinh tế, hẳn phải có mối quan hệ thân thiết với thị trưởng Đoàn, nhưng Chương Nghiêu Đông lại có thế lực khá mạnh, ông ta không thể đi lại với bí thư Chương được.
Nếu có thể qua lại được thì có vấn đề rồi, Chương Nghiêu Đông còn giữ cho anh ta chút thể diện, Phó thị trưởng Dương xuống đài, lại thêm chuyện Đoàn Vệ Hoa có ý nhượng bộ Chương Nghiêu Đông, để sau đó, có những chuyện, Phó thị trưởng Dương còn không thông qua Thị trưởng Đoàn, trực tiếp bàn bạc báo cáo khởi công công tác với Chương Nghiêu Đông.
Còn may, Chương Nghiêu Đông cũng hiểu ý muốn nhượng bộ của Đoàn Vệ Hoa, tuy rằng ông ta hài lòng với sự nhanh nhẹn làm việc của Dương Nghiêu Đông, nhưng có đôi lúc cũng phải nhớ rằng cần chú ý đến phản ứng của thị trưởng Đoàn, không bao giờ được qua mặt.
Trong lòng thư ký Chương biết rất rõ, con người Đoàn Vệ Hoa không phải không có máu liều, chẳng qua là muốn sống yên ổn một chút, kiếm chỗ thoải mái thôi, nếu không đến khi máu liều nổi lên thì cho dù ông ta không sợ nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó.
Dù hai vị lãnh đạo Đảng có dễ tính như vậy, nhưng đối với hành vi vượt tuyến của Dương Nhuệ Phong, chẳng lẽ trong lòng Đoàn Vệ Hoa lại không cảm thấy chút bất mãn nào? Tuy nhiên, cũng trong phạm vi có thể chấp nhận được, ông ta không quan tâm mà thôi.
Tất nhiên khi nghe tin Dương Nhuệ Phong bị đánh bại, Đoàn Vệ Phong rất đắc chí rồi, ông ta quay người lại nhìn Lưu Mẫn,
- Hôm qua sao không thấy cô nhắc đến chuyện này?
Lưu Mẫn cười gượng, không biết giải thích thế nào,
- Ừm, tối qua mới về, nhiều chuyện quá, tôi có chút sơ sót, mong Chủ tịch…
- Được rồi, cô không cần nói nữa.
Đoàn Vệ Phong tự nhiên thấy thấu hiểu nỗi lòng cô thư ký của mình, cười đầy ẩn ý ngắt lời cô,
- Tôi biết cô nghĩ gì mà. Rồi, kín miệng một chút cũng tốt…
- Thế này vậy, dù cô muốn bàn bạc với anh ta thì trước tiên nên nói chuyện với anh ta cái đã.
Chủ tịch Đoàn gợi ý,
- Để xem chuyện này có làm được không đã, tôi cũng sẽ thương lượng với Chương Nghiêu Đông một chút, còn nữa, nhớ để anh ta chuẩn bị một số bản thảo kinh nghiệm tiên tiến…”
Lưu Mẫn hiểu rất rõ, thị trưởng Đoàn đang chiếu cố cô.
Theo trình tự thì đầu tiên phải nộp báo cáo khảo sát thu hút đầu tư cho Tần Liên Thành xong thì mới chuẩn bị bản thảo cho Trần Thái Trung được. Bây giờ lại báo cho hắn trước, không những cho hắn thêm thời gian, còn có thời gian để hoàn thành ổn thỏa bản thảo nữa. Đồng thời lại thể hiện được sự khen ngợi của lãnh đạo.
Đó là lí do thư kí Lưu Mẫn gọi cho Trần Thái Trung.
Trần Thái Trung đột nhiên thấy đau đầu. Đương nhiên anh ta không sợ viết bản thảo. Cùng lắm kiếm tạm ai trong nghề viết cũng được, rồi mang về sửa sang chút. Nhưng hiện giờ thì không thể tìm mà xin Bí thư Trương Tân Hoa giúp đỡ được rồi, phải tìm cao nhân khác thôi.
Thế nhưng, hắn không có cách nào liên hệ với Uỷ viên Nicky, La Thiên Thượng Tiên làm sao có thể đi nhớ cách thức liên hệ với lợn da trắng cơ chứ?
- Thư ký Lưu, tôi…, tôi quên số điện thoại của Uỷ viên Nicky rồi, cô có số của ông ấy không?
Lại có người sơ suất như anh thế này ư? Lưu Mẫn vừa nghe thấy chút nữa ngã ngửa, cô không thể tưởng tượng, Trần Thái Trung lại có thể quên được số điện thoại của một người Anh- người mà có tình cảm đặc biệt với Phượng Hoàng, hơn nữa lại còn là 1 nhân vật vô cùng quan trọng cơ chứ?
Tôi phải nói với anh thế nào đây nhỉ? Cô nhăn nhó cười một tiếng,
- Hình như…hình như Phó Chủ tịch Dương có đấy, thôi, bỏ đi, để tôi hỏi giúp anh vậy!
Cúp máy xong, Trần Thái Trung quay lại phòng, hỏi thăm chút, tiếc rằng, trong phòng hắn chẳng có ai có kinh nghiệm viết công văn cả, chuyện đau đầu này lại gặp chút khó khăn rồi.
Thôi vậy, dù sao chuyện này cũng không cần gấp gáp mà, bây giờ không được thì tìm Tần Liên Thành giúp là xong thôi, nghe nói trong phòng kế hoạch đó có hai người viết công văn rất tốt…như thế lại có thể khiến Lão Tần cảm thấy ý nguyện muốn cùng đi trên một con đường của mình.
Haiz, mình đúng là thiên tài! Nghĩ xong xuôi, Trần Thái Trung có chút đắc ý, thế là có thể quan tâm những chuyện khác rồi,
- Đúng rồi, Tiểu Dư, cô vừa nói ai đồng ý đầu tư nhỉ?
Không biết Dư Phượng Hà lôi ở đâu về một thằng cha có chút tiền, muôn mở một nhà máy sản xuất dây cáp quang ở Phượng Hoàng, nhưng nhà máy này lại sản xuất những thiết bị nguyên thủy, nghe thì quy mô có vẻ không nhỏ, nhưng lợi nhuận chắc cũng không cao.
Tiểu Dư vô cùng ngạc nhiên, Trần Thái Trung đã nói hết những gì cô muốn báo cáo, tất nhiên chuyện có đơn hàng nhanh như thế rất hiếm thấy ở Phòng Đầu Tư, chủ yếu cô muốn xin chút chi phí đón tiếp nhà đầu tư này.
Chắc mình phải lập một cái quỹ đen mất, Trần Thái Trung cân nhắc một chút rồi gật đầu đồng ý:
- Cô hãy viết hóa đơn đi, Lão Tạ cậu vào đây một lát…tôi muốn thương lượng với cậu chuyện này.
Lập quỹ đen không thể khua chiêng múa trống được, nhưng nói chuyện với anh chàng họ tạ này một chút, vẫn thấy nên lập một cái, cứ như vậy, chẳng may có việc gì...
Nhưng đáng tiếc là, tính cách của Tạ Hướng Nam khiến hắn cảm thấy bất lực, cái con người mà không có một tý chủ kiến nào, chỉ lắc đầu như một thằng ngốc,
- Ôi, bây giờ hình như chưa phải lúc lập quỹ đen.
- Bây giờ vẫn chưa được thì bao giờ?!
Hắn như phát điên lên,
- Lão Tạ,