Cái “thiệt” mà chủ nhiệm Tần nói đến là ông ta cảm thấy Trần Thái Trung lừa mình cấp vốn, trên cơ bản không có tính toán gì.
Văn phòng thu hút vốn đầu tư hiện tại đang đặt ở thành phố Phượng Hoàng, địa thế khá tách biệt, trong đó nguyên nhân chủ yếu là, nó là một tổ chức thuần túy chỉ có bỏ tiền ra, ngoài cục tài chính, nó không cần phải thông qua bất kì ai, hơn nữa, hàng năm, số tiền chi ra đều có chỉ tiêu, nếu không chi bằng chỉ tiêu đề ra thì không được.
Đương nhiên, chỉ có chi tiền thôi, mà không hoàn thành nhiệm vụ cũng không được, mặc dù mức độ phạt nếu không hoàn thành nhiệm vụ không quá nặng, nhưng nếu có đủ lí do, Tần Liên Thành nhất định sẽ không ra mặt.
Văn phòng thu hút đầu tư không thu phí, hơn nữa, ngoại trừ việc thu hút vốn đầu tư, thì không còn có chuyện gì để làm, thế thì, nó không thể có khúc mắc về mặt tài chính cũng như nghiệp vụ với các tổ chức khác được, do đó hai bên cũng không thể có chuyện bất hòa được.
Tóm lại, ở đó có tính độc lập rất cao, đó là một nơi khá béo bở, mặc dù chẳng có gì ngoài lương cơ bản nhưng như thế đã đủ lắm rồi, do đó, vị trí sao lại không thể ở một nơi tách biệt cơ chứ?
Nhưng một khi có nguồn kinh phí đổ vào thì lại phát sinh ra vấn đề
Đúng thế, ở văn phòng thu hút vốn đầu tư này chức vụ có cũng như không, có thể kiếm được chút tiền phụ giúp gia đình, nhưng, những đối tượng văn phòng này đến xin trợ cấp, lại là các ban ngành chính phủ, vậy phải làm thế nào để không bị mất lòng người khác đây?
Bởi vậy, trong những ngày an nhàn Tần Liên Thành đã nghĩ cả rồi.
Đương nhiên, nhìn theo góc độ khách quan, chế độ “ phí thu hút vốn đầu tư” khi thu hút được vốn, có thể khuyến khích hiệu suất công tác và thành tích công tác thu hút vốn đầu tư - từ những phí đầu tư trích ra phần tram, thì sợ gì văn phòng đầu tư có hơn năm mươi người không ra sức làm việc
Đúng thế, tinh thần tích cực của những người trong biên chế thậm chí ngoài biên chế, đều được dấy lên, nắm trong tay rất nhiều tiền, ai còn ngại không dùng cơ chứ?
Nhưng không hề nghi ngờ gì cả, nó phá vỡ mọi quy tắc, rất dễ gây ra những phiền phức không đáng có, đúng thế, đó chính là một con dao hai lưỡi. Nếu biết lợi dụng nó sẽ rất có lợi nhưng ngược lại, cũng khó tránh khỏi gậy ông đập lưng ông.
Mà trong giới quan trường, điều kiêng kị nhất là, chính là những hành động không giống ai, không làm nên chuyện thì cũng đừng làm, đây chính là những kiến thức cơ bản nhất.
Nhiều khi, người làm việc đó không phải là không có suy nghĩ, chỉ là, những suy nghĩ đó chỉ cần có một nhân tố không thể khống chế được- cho dù là rất nhỏ, ngay lập tức sẽ bị các lãnh đạo xếp vào xó.
Muốn làm chuyện động trời cũng không có đường đâu!
Đương nhiên, nếu đổi lại là Chương Nghiêu Đông đứng ra làm, nếu có làm cũng không ai dám dị nghị, vì vậy nói những người lãnh đạo cứng rắn cũng rất có lợi
Nói thêm, một điều lạ là, nếu như bình thường, một người lãnh đạo cứng rắn như vậy, khư khư cố chấp thúc đẩy chính sách, lại thường qua chủ quan với những ý nghĩ kì lạ như thế này, đến lúc hỏng việc lại trở thành cái cớ chỉ trích cho những người có chủ trương cẩn thận chặt chẽ.
Cho nên, Trần Thái Trung tặng cho Tần Liên Thành một củ khoai nóng như vậy, nhất định là rất khó khăn, nếu không làm, nhất định sẽ không cam lòng, tiến thêm một bước, công danh tiền bạc sẽ tiến thêm được hai bước, thật là quá hấp dẫn rồi
Tình hình như thế này, chủ nhiệm Tần sao có thể không cười khổ chứ?
Chính là như thế, anh ta muốn lập công trạng để tiến thân, nhưng đồng thời, điều anh ta phải làm là, không được phạm sai lầm, hay là, gọi điện cho Hứa Thiệu Huy hỏi xem chuyện này nên giải quyết thế nào?
Tuy nhiên, nghĩ đến tính chất của vấn đề này, cũng không đến mức đó, nên cuối cùng anh ta đã không nghĩ đến phương án đó nữa, nếu không cũng chẳng được bao nhiêu tiền, vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà gọi điện cho phó chủ tịch Hứa quả thật là không ổn.
Suy xét mãi, chủ nhiệm Tần cuối cùng cũng đưa ra quyết định, vấn đề này trước mắt cứ gác lại đã, đợi khi nào có thời cơ ra tay cũng chưa muộn
Trần Thái Trung không ngờ chính mình lại làm chủ nhiệm Tần trở nên khó xử như thế chứ? Hắn đang sốt ruột định liên hệ với Lưu Vọng Nam, thì Mã Phong Tử lại gọi điện tới, nói bản thảo của hiệp thương đã xong rồi, muốn hắn đến xem có được hay không
Hắn đâu có quan tâm có thích hợp hay không cơ chứ? Dù sao thì cũng chỉ là để cho người khác xem, không phải là tìm Đinh Tiểu Ninh trực tiếp kí là xong rồi sao?
Cái gọi là pháp chế xã hội, vẫn là những người làm chính trị quyết định, cũng có những người cho rằng dựa vào cổ phần trong hiệp thương, có thể lên nắm quyền, thì thật là quá ngây thơ, nói cho cùng còn phải xem thực lực như thế nào đã.
Cái nhà máy sửa chữa xe ô tô kia, Trần Thái Trung chẳng có tí cổ phần nào, nhưng, nếu hắn ta muốn nuốt trọn, Mã Phong Tử dám hé răng nửa lời hay không cơ chứ?
Nhưng, di động của Lưu Vọng Nam luôn “ngoài vùng phủ sóng”, chẳng bằng Trần Thái Trung gọi điện cho Đinh Tiểu Ninh, ý là mong điện thoại gọi lại.
Nửa tiếng sau, Lưu Vọng Nam mới gọi điện lại:
- Trần Thái Trung, chúng tôi đi xem hai căn phòng, một cái đã được sửa chữa rồi, bây giờ chỉ cần trang bị những dụng cụ gia đình điện nước là có thể về ở được, còn một cái