Chết tiệt, chuyện này đáng cười sao? Trần Thái Trung có chút tức giận, nhất thời trong lòng quá giận
- Nick, sao tôi nghe thế nào, cảm thấy cậu có chút vui sướng khi người gặp họa thế? Hy vọng cậu không phải cố ý chọc giận tôi.
- Ồ, không không, tôi không có ý đó đâu
Trong điện thoại quốc tế đường dài, Nick cảm thấy có tia sát khí, nhất thời không tiếp tục đùa nữa
- Chuyện đã phát sinh rồi, tôi chỉ có thể nói tôi rất lấy làm tiếc, thật sự, Trần, bên phía Manchester đã không thể thay đổi rồi.
- Cậu không phải nói bên phía Manchester có chút vấn đề sao?
Trần Thái Trung thật sự tức giận
- Kết quả, tôi rời nước Anh vẫn chưa được 1 tuần, cậu lại cầm thư hàm tới? Tôi nghĩ, tôi cần một lời giải thích.
Giải thích? Nick nhất thời nhức đầu, tất nhiên gã không thể nói, ta lúc đó nói như thế, chỉ là muốn làm chút heroin, cho nên, gã cần tìm một lý do.
- Được rồi, cậu không cần phải tức giận, Manchester dù sao cũng là địa bàn của tôi.
Gã cười một tiếng
- Tôi nghĩ, chỗ tôi có kiến nghị, hoặc là cậu có thể có chút hứng thú chăng?
Thư mời của Birmingham còn chưa gửi, lẽ nào không phải sao?
- Được rồi, xin cậu nói cho tôi biết, Birmingham gửi thư mời cho thành phố nào?
Cậu an tâm được rồi, trong thành phố này, cái tôi không làm được, không nhiều.
- Được rồi, tôi đồng ý cách giải thích của anh.
Trần Thái Trung thở dài một tiếng, chuyện đã phát triển đến bước này rồi, kiến nghị của Nick, dường như cũng chính là sự lựa chọn duy nhất của hắn
- Birmingham nơi này, cậu đợi chút đi, tôi sẽ thông báo cho cậu.
- Vậy thì tốt quá rồi, có điều. Chờ đợi là tôi phải trả giá.
Nick bắt đầu mượn gió bẻ măng, bỏ qua cơ hội này, quả thật thiên lý không dung
- Cái này…. Trần, cậu hiểu được àh?
- Nếu câu có lòng tin mang chút đồ từ Trung Quốc, tôi hoan nghênh cậu đến một chuyến
Trần Thái Trung không mặn mà lắm trả lời một câu, hắn đương nhiên biết đối phương muốn gì. Trên tay anh còn có ba mươi hai cục Heroin, có điều, khó lường được ngươi cầm được mười cục đi
- Ừ, hoặc là khi có thời gian, tôi sẽ lại đến một chuyến.
Dập điện thoại, Trần Thái Trung cân nhắc một chút, hay là gọi điện thoại cho Dương Thiến Thiến
- Thiến Thiến, thế này, có chút chuyện, cô nói với bố nuôi một tiếng đi, tôi không có số của Lưu Mẫn…..
- Ha ha, tôi đang ở nhà bố nuôi đây, đang muốn cùng bố về nhà,
Dương Thiến Thiến cười một tiếng
- Đúng rồi, thấy đồ cậu tặng tôi rồi, bố nuôi nói, cậu không mang chút đồ cho bố, ông tức giận lắm đó
Sặc, sao tôi biết được chứ, có thích hợp tặng quà cho Đoàn Vệ Hoa không nữa? Trần Thái Trung nhất thời xấu hổ, hắn còn không kịp nói, điện thoại bên kia có tiếng người lanh lảnh, có vẻ giống như giọng của Thường Tam.
- Ha ha, là tiểu Trần sao? Chào cậu, tôi là Đoàn Vệ Hoa, có chuyện gì thế?
Trần Thái Trung nói kết quả nói chuyện với Nick, Đoàn Vệ Hoa ở đầu dây bên kia có chút ngần ngừ
- Như vậy đi, trong vòng hai ngày, tôi lại gặp gặp mặt Chương Nghiêu Đông, đến lúc đó tôi bảo Lưu Mẫn liên hệ với cậu, hai ngày này, không được ra ngoài đấy.
Dập điện thoại, Đoàn Vệ hoa trong lòng có chút không xong, hôm qua ông ta nói chuyện này với Chương Nghiêu Đông rồi, Bí thư Chương dường như có chút không cam tâm để một số người ra đi
- Ông Đoàn, ông nói thành phố Phượng Hoàng chút ta có thể tranh thủ lên thành phố cấp phó tỉnh được không?
Chỉ là kiếm cớ, thành phố cấp 3 thăng cấp lên thành phố cấp phó tỉnh cần thiên thời địa lời nhân hòa cùng với quy mô thành thị, căn bản không phải mấy cái thành phố hữu hảo đơn giản như thế, Chương Nghiêu Đông không dám chung tay cùng Chu Bỉnh Tùng, nhưng mà giao tài nguyên trên tay như là đi gả con gái như vậy, trong lòng không sướng là điều không nghĩ cũng biết.
Có điều, khi nói đến đây, chủ ý của ông ta dường như chưa nắm chắc, chỉ là dường như có chút không vui mà thôi, bây giờ Manchester đã định rồi, chuyện này chắc chắn càng khó làm.
Manchester chỉ là thành phố cấp ba của nước Anh thôi, hơn nữa còn là thành phố có thể thu phục được, Bí thư Chương không cam tâm đối với việc tặng cho thành phố Tố Ba, bây giờ là thành phố Birmingham hạng hai của Anh, vẫn là xác định vững chắc ký kết loại này, không biết ông ta sẽ nghĩ thế nào đây?
Thôi vậy, không nghĩ nhiều nữa, Đoàn Vệ Hoa lắc đầu, ngẩng đầu nhìn chiến hữu của mình
- Ha, ông Dương, Thiến Thiến này rất thú vị đấy, khi nào tôi giúp ông tìm con rể được không?
- Cha nuôi
Dương Thiến Thiến mặc kệ, bĩu môi trừng mắt, eo thon vừa chuyển, cho ông ta cái sống lưng, thái độ đứa con gái này, đùa làm mấy người cười ha ha.
Trần Thái Trung cũng đang cười, có điều là cười dâm đãng, Đinh Tiểu Ninh vừa mới tắm xong, trên người mặc áo khoác, dáng người nhẹ nhàng giấu sau lớp áo rộng thùng thình, đi lại trong gian phòng, có chút tuyết trắng trước ngực và lớp áo, làm cho người khác hận rằng không thể thăm dò cẩn thận ngắm cảnh.
- Quả nhiên là nửa ẩn nửa hiện, mới là thu hút người nhất
Hắn cười nhẹ một tiếng, vỗ tấm thân trên giường
- Tiểu yêu tinh, qua đây với anh nào.
Đinh Tiểu Ninh trừng mắt nhìn hắn một cái, lộ ra điệu cười cực quyến rũ, lại đang lau khô đầu, còn thường thường đi qua đi lại vài bước, dường như cố ý muốn khiêu chiến hắn.
Không được rồi, Trần Thái Trung bỗng chốc nứng lên, ba bước thì hai bước đã