Phụ nữ bắn tinh, quả thật dục vọng khá mãnh liệt, Trần Thấi Trung đang sung sướng, thực sự ngại cử động, trong đầu còn đang nghĩ ngợi lung tung.
- Được rồi, em muốn đi rửa ráy chút
Dường như đã qua như cả một thế kỷ, Đinh Tiểu Ninh phá vỡ bầu yên tĩnh, cô nhẹ nhàng đẩy người đàn ông trên cô
- Thả ra em còn dậy chứ.
Trần Thái Trung không muốn động, “hừ” một tiếng
- Tiểu Ninh ngoan, anh nằm thêm chút đã.
- Ừ
Đinh Tiểu Ninh hôn hắn một cái, mí mắt có chút đê mê, anh Thái Trung để ý mình như thế, trong lòng cô ta đương nhiên vô cùng thích thú
- Em thật không ngờ, đời này lại có thể có ngày sung sướng thế này.
Giọng điệu của cô ta có chút ai oán, nghe cô ta thê thảm thế, Trần Thái Trung không cầm được vẻ biểu cảm thật lòng của cô ta còn nói thêm lần nữa
- Ừ, về sau em vĩnh viễn đều có thể sung sướng như ngày hôm nay..
Thấy hắn nói nghiêm túc, Đinh Tiểu Ninh không ngừng hôn hắn mấy cái.
Cảm thấy ở ngực bị hắn điều khiển, cô ta nhẹ nhàng hỏi
- Có phải không nổi lên nhiều lắm không? Khi tắm, em thấy của người khác đều to lắm, của em chỉ lộ ra nửa đầu thôi.
- Cài này là
Trần Thái Trung gật đầu
- Kỳ lạ, sao lại có thể thế chứ?
- Mẹ em có nói, sau này… Sau này sinh con là được rồi, mồm trẻ con sẽ mút nó ra thôi
Đinh Tiểu Ninh thật thà giải thích, nói đến đây, cô ta dường như có chút ngượng ngùng, nhắm tịt mắt lại.
- Hay là, anh mút giúp enh nha?
Trần Thái Trung mỉm cười, quả thật cúi đầu, bị Đinh Tiểu Ninh đẩy ra
- Đừng mà, buồn lắm đó…
Hai người thì trong em có anh, trong anh có em như thế, nói không xong, cho đến khi điện thoại của Trần Thái Trung làm giật mình hai bên.
- Không được động đậy, anh đi lấy di động
Cảm thấy bản thân rất nhanh từ chỗ khít đi ra, Trần Thái Trung lại đứng dậy, với tay, cái di động bay lại gần
- A
Nhìn thấy dị thường, Đinh Tiểu Ninh không kìm nổi khi biết Trần Thái Trung không phải người thường, lại không ngờ quái dị từ trên người như thế, quả thật nhiều vô kể.
Xong đời rồi, rơi rồi! Trần Thái Trung oán hận nhìn nàng ta, đều không muốn nhìn điện thoại.
Đinh Tiểu Ninh lại bị hắn đè khá lâu, mới có thể được tự do, khẽ cười một tiếng. Xoa hai chân, sau một hồi liền thoát ra khỏi ma chưởng, lại không cẩn thận, khiến Trần Thái Trung nhìn phía dưới của cô ta.
Củ chuối thật. Một giọt cũng chưa chảy ra, quả thật là… cực phẩm, hắn lại thở dài. Cũng lười xem ai gọi đến, đưa tay lên nghe,
- Ai đấy?
Nếu không phải là chuyện gấp, là anh nổi cáu đấy, trong lòng hắn ngấm ngầm thề thế, nhìn thấy là mất hứng, chưa từng thấy mất hứng như thế.
Gọi điện đến là Mông Hiểu Diễm, giọng nói của cô nhẹ nhàng, dịu dàng như giọt nước
- Thái Trung, hôm nay có đến không? Nhâm Kiều cũng có mặt đó.
Sặc… Trần Thái Trung nhất thời không nói gì, đi chợ cũng không phải như vậy, cẩn nhắc cẩn thận chút, cuối cùng nhỏ giọng giải thích một câu
- Hiểu Diễm, là thế này, anh bây giờ có chút việc, còn có,.. còn phải bảo vệ một nhân vật quan trọng…
Lời này quả thật không giả, Đinh Tiểu Ninh chống lại Thường Tam, đích thực còn cần hắn bảo vệ, tuy rằng thoạt nhìn, Thường Tam bây giờ cần phải thông qua thủ đoạn quan trường để giải quyết, phòng bị nhiều chút, thường không phải là chuyện xấu.
- Ôi
Trong điện thoại có tiếng thở dài
- Hiển nhiên, kỳ thật, em tìm anh là có chút chuyện gấp, anh còn nhớ hai huynh đệ chủ thầu nhà họ Đào không?
- Đương nhiên là anh nhớ rồi
Trần Thái Trung nhất thời bị chuyển sự chú ý, ngữ khí trở nên nhiệt tình
- Sao thế? bọn họ dám đem phiền phức tới cho em sao?
- Ngược lại không phải
Mông Hiểu Diễm lại thở dài…
Huynh đệ nhà họ Đào lần trước dẫn người vây quanh tấn công Mông Hiểu Diễm, có một dân công muốn chạy, bị Trần Thái Trung bắt được ném ra xa, làm bị gẫy tay, chiều hôm nay, Cục cảnh sát thành phố mới Mông Hiểu Diễm tới, tỏ lòng biết ơn với cô ta, còn tặng cờ thưởng cho cô ta.
Hóa ra, giống như lời của Trần Thái Trung, dân công kia đúng là tội phạm truy nã, ở quê nhà vì uống rượu cãi nhau với hàng xóm, tức giận đâm mấy nhát, sau đó chạy trốn chết.
Hàng xóm của gã tưởng chết ngược lại không chết, nhưng lá lách bị đâm xuyên qua, bị hại thành tàn phế, coi như là tội tương đối nghiêm trọng, tên đó ngày đó vội vàng bỏ chạy, đích thực không phải không có nguyên nhân.
Bởi vậy có thể thấy được, mồm Trần Thái Trung thật độc, tùy mồm mà nói, lại có thể thành một lời sấm hiệu quả thế.
Lưu Đông Khải một tay xử lý việc này, lẽ ra, phải tạ ơn thì nên tạ ơn Trần Thái Trung mới đúng, nhưng Trần mỗ khuynh hướng bạo lực đã rất mạnh rồi, bây giờ tạ ơn cái gì? Đem người ta đánh cho gãy xương sao?
Dù sao, Chủ nhiệm Mông quan hệ với Thái Trung tuyệt đối không phải là bình thường, cần phải quan tâm.
Phó cục trưởng Lưu quyết định, tặng cờ thưởng cho Giáo sư Mông được rồi, Trần Thái Trung tám chín phần không thích, mà nếu được lòng Giáo sư Mông Hiểu Diễm, ý nghĩa không giống nhau.
“Nhân dân giáo sư hiển chính khí, tiêm nhược nữ tử yết họa bì”, chỉ nhìn thấy hai câu trên cờ thưởng, có thể đoán ra được toàn bộ sự kiện ở chỗ nào rồi, cái loại ân tình thuận nước giong thuyền, tiễn phí công rồi.
Trên thực tế, Lưu Đông Khải mơ hồ đoán ra được thân phận của Mông Hiểu Diễm, dù sao một bút cũng không thể viết hai từ “Mông”, có điều, nếu tất