Thái Trung nói chuyện với Trưởng phòng Cơ hai tiếng, trên thực tế, hắn dự định lập tức hành động chỉ là một ý nghĩ nhất thời, nếu quyết tâm đi xem náo nhiệt, không cần những lời thiên binh thiên tướng, bỏ qua phần đặc sắc không khỏi có chút tiếc nuối.
Hắn quay đầu lại nhìn Đinh Tiểu Ninh:
- Tiểu Ninh, bây giờ đi đến Hồ Tây cùng anh, thế nào?
Đinh Tiểu Ninh có hắn bên cạnh, còn sợ gì nữa? Tuy nhiên, Lưu Vọng Nam không làm,
- Thái Trung, vậy em làm thế nào đây? Ruộng của nhà mình, ít ra anh không ít thì nhiều cũng phải trông nom tý chứ?
- Nay Đế Vương Cung gặp nạn, Ảo Mộng Thành hẳn là buôn bán tốt lắm.
Trần Thái Trung hoảng quá nói xạo một chút, tuy nhiên cũng là tình hình thực tế chứ?
- Thập Thất lại không không ở đó, em không rời khỏi được à.
- Thế mới là lạ
Lưu Vọng Nam trừng mắt liếc hắn một cái, cô có ở Ảo Mộng Thành một thời gian, trong vấn đề này, Lưu Đại Đường còn có quyền lên tiếng hơn Trần Thái Trung:
- Không khí hôm nay không bình thường, chủ nhân khó hầu hạ cũng sẽ không đến, bọn họ nhìn hướng gió thôi… Hừ, nhìn rất chuẩn đó.
Trước khi đi phân cục Hồ Tây, Trần Thái Trung dạo quanh xưởng ô tô một vòng trước, một chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, hai cảnh sát đang bận dán giấy niêm phong.
Xung quanh không ít người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ nói cái gì đấy, còn có không ít người không kiêng nể gì cười cợt, cố tình, chính là không có ai giúp – giấy niêm phong phải dán thật sự hơi nhiều.
- Thật là trời quang mây tạnh
Nhìn hai bóng dáng bận rộn đơn độc, cảm xúc trong lòng Trần Thái Trung nhất thời rất nhiều, trong cuộc sống, luôn có những cái nháy mắt lơ đãng như vậy, có thể làm rung động những phần sâu thẳm nhất trong lòng.
Quan trường vô tình, vào thời khắc này, hắn hiểu được vô cùng rõ ràng, giấy niêm phong này đến trưa mới được dán lên.
- Đây vẫn còn tốt, Thái Trung.
Lưu Vọng Nam cảm nhận được phiền muộn của hắn, không kìm được khuyên bảo, trên thực tế, cô cảm thấy mình có tư cách oán hận hơn hắn:
- Anh luôn ở địa vị cao, căn bản không hiểu những người ở tầng lớp thấp, gian nan phấn đấu.
Anh đây có chỗ nào địa vị cao chứ? Trần Thái Trung cười nhạt một tiếng, còn chưa kịp trả lời, Đinh Tiểu Ninh lạnh lùng nói:
- Chị Vọng Nam cũng gọi là tầng lớp thấp? Vậy em tính là cái gì?
Đinh Tiểu Ninh của ngày hôm nay, trên người khoác áo lông chồn màu tím, cả người trang phục Laurent màu sẫm, toát lên vẻ thời thượng và cao quý, tuy nhiên hai tròng mắt tối đen của cô, lại khiến người ta có cảm giác cực kì quái dị.
- Cô cũng coi như là tốt rồi, nếu muốn nói là khổ, e là tôi còn khổ hơn ý, cô biết không? Có đợt khoảng hai năm, khi tôi ngủ, bên cạnh người đều để con dao phay, dưới gối để cái kéo. Hừ, tình người ấm lạnh.
- Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay chúng ta không kể ngọt bùi ra đây nữa.
Trần Thái Trung thấy không khí có vẻ tiêu điều, vội vàng giơ tay lên lắc lắc:
- Anh là lớn lên ở trong hủ mật, vậy được chưa?
- Hì hì
Hai người con gái quen nhìn mặt hắn nghiêm chỉnh ai cũng không kìm nổi cùng cười ầm lên.
Xem ra, chọc cho con gái vui vẻ cũng rất đơn giản. Trong lòng họ Trần thầm nói, xe Lincoln chậm rãi lăn bánh:
- Đi, chúng ta đến phân cục Hồ Tây xem náo nhiệt.
Đúng quả thật là náo nhiệt, Mã Phong Tử nằm ở cửa phòng giam, hai tay cầm chặt lấy khung cửa. Hai chân chống tường, nằm trên mặt đất nhắm chặt mắt lại, rên hừ hừ “Ây da ây da”. Nhìn bộ dạng thống khổ của y, giống như khuynh hướng càng ngày càng đi xuống.
Vây xung quanh y đầy cảnh sát, một cảnh sắt gầy teo ngồi trước mặt y khuyên y:
- Anh Mã… là hàng xóm láng giềng, anh giữ thể diện cho tôi chút… chuyện ngày hôm nay… coi như không có gì hết đi…
- Dựa vào cái gì mà coi như không có gì?
Thập Thất cũng đứng trong đám đông, lời nói lạnh nhạt châm chọc:
- Hàng xóm cũ cũng phải phân rõ phải trái chứ, không đúng à?
- Các anh phải giải thích rõ ràng, Mã tổng người ta đang làm ăn êm đẹp, nhà máy bị đập, người thì bị nhốt vào phòng, hơn nữa… còn bị đánh? Thế này không được, các anh phải ột cách giải quyết.
Y mặc cái áo gió màu xanh tím than, đầu chải bóng loáng, hai tay đút trong túi áo, trên cổ còn quàng khăn màu trắng, Trần Thái Trung nhìn thấy lắc đầu. Ôi ôi, xem phim Hongkong nhiều quá đây mà
- Ai nói đánh y?
Trưởng phòng Cơ đã xuất hiện ở hiện trường, 6 giờ rồi, mọi người đều không đi về, không dễ dàng gì,
- Chúng tôi chỉ nói với y là điều tra xong rồi, có thể đi rồi, ai ngờ y có chết cũng không đi!
- Ồ, tố giác mà có thể bị nhốt trong phòng à? Anh logic cái quái gì chứ
Thập Thất nhìn thấy Trần Thái Trung tới, bắt đầu thể hiện thái độ đầy căm phẫn, tay y chỉ vào mũi trưởng phòng Cơ, giọng điệu mãnh liệt:
- Ai cho các anh cái loại quyền đấy chứ?
Tôi nhốt đó, anh cắn tôi hả? Trưởng phòng Cơ rất muốn nói một câu như vậy, song đảo qua một vòng, thấy Trần Thái Trung và Đinh Tiểu Ninh, rốt cục cũng mỉm cười với cái ngón tay đang chỉ trước mũi y:
- Ha ha, sự tình của chúng tôi nhiều lắm, chuyện này cũng là bảo vệ tổng giám đốc Mã. Thôi… không nói với anh nữa.
Không cười nữa, trong lòng y lại càng nặng nề hơn, Trần Thái Trung là tên như thế nào, phân cục Hồ Tây không ai không biết, nếu có thể lựa chọn, y thà giao du với tên họ Thạch kia.
- Ha ha, trưởng phòng Trần, chào anh, anh cũng thấy ròi, mọi người đều khuyên bảo tổng giám đốc Mã, anh xem…
Đem người đi tố giác nhốt vào tù gọi là bảo vệ? Trần Thái Trung kinh ngạc thở hốc, cảm thấy mình thu hoạch cũng không ít, ừ, cơ bản mà nói vẫn có thể nói như thế này, mở mang kiến thức