Vợ của Đào Lập Bảo đợi nửa ngày cuối cùng mới nghe được chút tin tức từ vị chủ nhiệm kia.
- Bà đó, đến đây một chút…Chuyện này, chúng tôi cũng không giúp gì được. Tôi bảo, bà vẫn nên thừa dịp người ta đang tạm giam chưa có chứng cứ mà khẩn trương đóng tiền bảo lãnh lĩnh người về đi.
- Sao lại thế?
Bà vợ nhỏ nhất thời tức giận, nhìn thấy bốn phía không có ai, liền nhe răng trợn mắt mà phát hỏa.
- Hôm qua lúc ở trên giường, ông đâu có nói như vậy.
- Chuyện này, là do trên tỉnh có người muốn cáo chồng của bà mà.
Tên chủ nhiệm bắt đầu nói hươu nói vượn, y cũng không biết được tình hình cụ thể ra sao, chỉ được nghe Chủ tịch của mình nói là phía Cục cảnh sát bên kia có chết cũng không buông tha, một chút mặt mũi cũng không cho, đành phải mơ hồ đoán định một chút.
Vậy thì…phải khẩn trương nộp tiền thôi. Trong túi của người đàn bà đang có 20 ngàn tiền mặt, bà ta đi vào văn phòng của Sở trưởng Lý, ném tiền lên bàn.
- Được rồi. Tôi tới bảo lãnh cho Đào Lập Bảo. Đây là hai mươi ngàn…
- Hiện tại…chỉ có hai mươi ngàn là không đủ, một người hết năm mươi ngàn…
Sở trưởng Lý thốt ra từ kẽ răng, cà lơ phất phơ liếc bà ta một cái, hai chân nhoáng một cái bắt chéo lên nhau.
- Tại vì tình hình thay đổi…giao thiệp phi pháp, thì phải tốn nhiều tiền hơn.
Bà vợ ngay lập tức chảy nước mắt, hơn nửa ngày, bà ta mới hẹn ngào hỏi lại.
- Vậy, tôi có thể gặp chồng của tôi trước hay không? Để thương lượng một chút với anh ấy? Tôi cũng không biết anh ấy có nhiều tiền như vậy không…
- Cũng không phải muốn gặp là gặp được, dù sao thì cũng đã vào trại tạm giam rồi, có gặp cũng không tiện.
Sở trưởng Lý cầm điện thoại trên bàn lên, vừa quay số điện thoại, vừa ngẩng đầu nói.
- Về đi. Có gì tôi sẽ gọi điện thoại cho.
Sau khi bà ta ra ngoài, Mông Hiểu Diễm thực sự không nhịn được nữa.
- Lý đại ca, thật sự chỉ tạm giam thôi sao?
- Như vậy cũng tiện.
Sở trưởng Lý không để ý hừ một tiếng. Đây là chuyện của Trần Thái Trung mà, có Trưởng phòng Trần làm chỗ dựa, thì y còn sợ gì nữa?
- Không chịu được một nửa thì phải chịu tất cả. Vào trại tạm giam rồi, nếu như không chịu bỏ ra một trăm ngàn, thì trực tiếp phán xử luôn. Đám người Thường Tam bị bắt lại, thì trực tiếp tìm hai người đánh y một trận,…tất cả mọi người đến cướp công ấy chứ.
- Đôi khi, chúng ta cũng phải lấy bạo chế bạo.
Những lời giống như thế, nếu như là từ miệng Trần Thái Trung nói ra thì chính là mang ý nghĩa rất nghiêm túc. Trưởng phòng Trần ra vẻ khinh thường:
- Không phải là anh ta rất có bản lĩnh sao. Anh ta có thể ức hiếp người khác, sao tôi lại không thể ức hiếp anh ta?
Nói đến chỗ này, hắn mỉm cười một cách mờ ám:
- Ha ha, lão Lý, tiểu tử cậu có ăn vụng thì tôi cũng mặc kệ, tuy nhiên, cậu cũng phải làm đúng mức với đám dân công kia, nếu không, tôi cũng không thể để yên cho cậu.
Trong câu nói này, từ “ăn vụng” mang vài phần ý nghĩa. Hắn nói như thế, nghĩa là sẽ không để ý đến chuyện đồn công an cắt xén một ít tiền công khoản ở khu kinh tế mới, nhưng đồng thời cũng ám chỉ, tiểu tử nhà cậu muốn cô gái này, tôi cũng có thể hiểu được, nhưng, không thể làm hỏng chuyện lớn.
Lý Nãi Nhược nghe được câu nói này, thì cười mỉa một cái, hiển nhiên, y cũng hiểu được ý tứ trong đó. Đúng là y cũng có ý niệm đó trong đầu.
- Ha ha, Trưởng phòng Trần, nghe anh nói kìa, chuyện của anh, tôi dám không tận tâm xử lý hay sao?
Ba người vùa nói vừa cười trò chuyện cả ngày, thì bà vợ nhỏ đi vào, nước mắt trên mặt cũng không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt kiên định.
- Được rồi, giấy tờ tạm giam ở đâu? Tôi ký tên.
Dĩ nhiên, khi Đào Lập Bảo nghe nói là phải giao ra 50 ngàn tiền chuộc, thì ngay lập tức không đồng ý, liền trở mặt:
- Cái con mụ này, tiền của ông đây là tự nhiên bắt được chắc? Được lắm, tạm giam thì tạm giam, bà cũng không cần đến thăm tôi, quay ra đi kêu oan cho tôi đi.
- Sao…sao lại đi kêu oan?
Bà vợ vẫn chưa hiểu được.
- Thì đến quận mà kháng cáo đi, nếu không thì lên thành phố, lên tỉnh mà kháng cáo!
Đào Lập Bảo rống lên, không để ý đến Tiểu Mã đi ngang qua. Vừa nghe thấy thế, y liền mở cửa phòng, vừa vào cửa liền đá ấy đá.
- Con mẹ nhà mày, mày kêu nữa xem, bố mày sẽ có biện pháp trị mày… Thế nào? Không phục à? Mày giỏi thì mở mồm kêu thêm một tiếng xem, mẹ mày, chán sống thì cứ kêu!
Hiện tại, trong sở, hai vị trí phó sở trưởng còn đang để trống, Tiểu Mã biết, người trước mắt này chính là kẻ thù của Trưởng phòng Trần, cho nên, phải biểu hiện tốt một chút, tham vọng lớn như vậy, thì sao có thể để cơ hội của mình trượt khỏi tầm tay được?
Thấy tình hình như thế này, người đàn bà đương nhiên biết nên lựa chọn như thế nào.
- Giấy tờ tạm giam hả, buổi chiều đến lấy đi.
Lý Nãi Nhược thấy nhà kia làm thật, trong lòng khó tránh khỏi lộp bộp một chút, tuy nhiên, nhìn thấy Trần Thái Trung vẫn còn đang ngồi vững vàng bên kia, y lại thả lỏng lòng mình hơn một chút, nói đùa một câu.
- Nếu không thì buổi tối đến cũng được, ha ha, trước khi đến nhớ gọi điện thoại…
Người đàn bà kia vừa thẹn vừa tức đi ra ngoài, Trần Thái Trung lắc đầu, dở khóc dở cười.
- Lão Lý à lão Lý, ông thật là đã làm tổn hại hình tượng của mình rồi.
- Sợ cái gì? Làm gì có tên khốn khiếp nào dám tiến vào. Có ba người chúng ta ở đây, bà ta dù có nói toạc ra thì cũng làm gì có ai tin?
Lý Nãi Nhược quay lại nhìn Mông Hiểu Diễm.
- Ha ha, hiệu trưởng mông, Lão Lý tôi đã khiến cô chê cười rồi.
- Mặc kệ ông.
Trần Thái Trung lấy điện thoại ra, bấm số, làm ra vẻ đứng đắn.
- Bí thư Ngô à? Tôi là tiểu Trần đây. Đúng, đúng, đúng…chính là tiểu Trần ở phòng thu hút đầu tư. Như thế này, khoảng hai ngày tới, có khả năng sẽ có người đến quận kêu oan…
Chờ điện thoại ngắt, Lý Nãi Nhược mới ngơ ngác nhìn hắn, mất nửa ngày mới không đầu, không đuôi hỏi một câu:
- Ngô Ngôn?
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung gật đầu.
- Ông cũng nghe thấy đó, ở quận không có việc gì,