Lần uống rượu này hơi lâu, đến tận hai giờ chiều còn chưa kết thúc. Đồn trưởng Cổ thấy Mông Hiểu Diễm phải đi, vẫn không chịu thôi.
- Ba giờ mới kết thúc liên hoan, có việc gì gấp vậy? Hiệu trưởng Mông, chỉ thấy cô ăn của chúng tôi thôi, cô cũng thăng làm hiệu trưởng mà, bao giờ thì mời khách đây?
- Chỉ là quyền hiệu trưởng thôi.
Mông Hiểu Diễm thở dài. Bên trong vẫn có một chút không cam lòng, tuy nhiên, nói một cách tương đối thì đây đã là kỳ tích trong hệ thống giáo dục của thành phố Phượng Hoàng rồi, làm người thì luôn phải biết đủ.
- Như thế cũng vẫn phải mời nha.
Thật đúng là làm khó cho Lý Nãi Nhược rồi, cả hai bên đều phải nghe.
Mông Hiểu Diễm vẫn còn muốn nói thêm nữa thì di động của Trần Thái Trung kêu lên. Nhâm Kiều buổi chiều không có công việc gì nên cũng uống hơi nhiều, cư nhiên ngó nhìn dãy số trên màn hình, lập tức kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Điện thoại của Bí thư Ngô?
Chán thật, cô hô lớn tiếng như vậy làm gì? Trần Thái Trung mặt không một chút cảm xúc nhìn cô, trong lòng cũng đang cân nhắc, có phải hay không nên sửa lại tên liên lạc của Ngô Ngôn trong di động.
Hắn vốn đã rất cẩn thận, chỉ dám lưu là “ Bí thư Ngô” chứ không dám viết là “Ngô Ngôn”. Điều này cũng là yêu cầu của Ngô Ngôn bởi vì quan hệ của hai người, thật sự là không nên để lộ ra.
Lát nữa, hắn sẽ đổi lại tên này thành “Bí thư Bạch”, nhớ tới chỗ Bạch Hổ quý giá động lòng người kia, hắn quyết định như vậy.
Đồn trưởng Cổ và Lý Nãi Nhược giống như cũng nghe được tiếng kêu này của Nhâm Kiều, nhất thời ngậm miệng không nói gì, ánh mắt hai người nhìn Trần Thái Trung hơi phức tạp, có điểm khâm phục lại như có điểm vui sướng khi người gặp họa.
Vừa nghe đến một nữ bí thư mỹ mạo như vậy, thân mình Mông Hiểu Diễm cũng không động, dùng một loại ánh mắt rất khác thường nhìn hắn.
Trần Thái Trung lại giống như không phát hiện ra, ra vẻ khá cung kính nhận điện thoại.
- Bí thư Ngô, xin chào, xin hỏi, cô có chuyện gì không?
- Thái Trung…
Ngô Ngôn mới nói ra hai từ này lại nghe thấy giọng điệu của Trần Thái Trung, nhất thời ngữ điệu cũng biến đổi.
- Trưởng phòng Trần, xin chào, trưa hôm nay, cán bộ ở quận Hoành Sơn tổ chức liên hoan. Sao anh lại không đến?
- Làm gì có ai nói cho tôi biết đâu.
Trần Thái Trung nghiêm túc trả lời, tiếp theo lại cười khổ một tiếng, không mất cung kính mà đáp lời.
- Ôi, có khả năng là mọi người đã không còn coi tôi là người của Hoành Sơn nữa. Ha ha, trong lòng tôi cũng thật là có điểm mất mát.
- Ồ, như vậy hả. Đúng rồi, buổi chiều anh có rảnh không?
Thanh âm của Ngô Ngôn đã khôi phục lại ngữ điệu lạnh như băng, lại không mất đi vẻ uy nghiêm.
- Ở quận có chút việc tìm anh. Lúc nào tiện thì gọi điện cho tôi.
Có chuyện gì vậy? Trần Thái Trung vừa nghĩ vừa tắt điện thoại, ngoại trừ lần trước Chương Nghiêu Đông bảo Ngô Ngôn gọi điện thoại hỏi hắn về chuyện ở Birmingham ra, Bí thư Ngô chưa từng chủ động gọi điện lại cho hắn. Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện lớn gì?
Lúc hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện tất cả mọi người đều đang trợn mắt há mồm nhìn mình. Không thể nói gì được, chỉ có thể cười khổ một tiếng.
- Ôi, thật sự là cái số khổ mà. Còn phải qua Nguyên Đán nữa, buổi chiều ở quận Hoành Sơn còn có việc tìm tôi đây.
Ký thật, lấy cá tính của Trần Thái Trung, thì hắn cũng không ngại để cho quan hệ của mình và Ngô Ngôn lộ ra ánh sáng, ít nhất thì cũng không phải là để ý lắm, nhưng Ngô Ngôn cứ khăng khăng không chịu, hắn cũng chỉ có thể chiều theo ý của cô. Dù sao, xử lý việc trong quan trường, thì Bí thư Ngô vẫn mạnh hơn hắn.
- Cố gắng giải thích, nghĩa là có điều che giấu!
Lý Nãi Nhược thật đúng là có gì nói nấy, tuy nhiên, nhìn y say mờ cả mắt thế kia rồi mà vẫn còn phải giả bộ trịnh trọng, ai cũng cảm thấy đúng là người lỗ mãng, chỉ có đồn trưởng Cổ là bật cười ha hả.
Cái này cũng là chuyện bình thường. Cơ sở ở quận Hoành Sơn, thậm chí là ở các khu khác, khi uống rượu, cũng đều là lấy Bí thư Ngô ra làm ví dụ, đâu đâu cũng thấy.
Mông Hiểu Diễm cũng vì vậy mà thả lỏng tâm tình, cô thoáng suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Thái Trung, sẽ không phải là vì chuyện buổi sáng kia đi? Người đàn bà kia sao lại có thể đi khiếu nại nhanh như vậy?
Lời của cô cũng thật chuẩn, Ngô Ngôn tìm Trần Thái Trung quả thật đúng là vì chuyện này. Người vợ kia khi ra khỏi đồn công an đã kéo đến chỗ cô.
Lúc này, người trong Quận ủy và Ủy ban nhân dân Quận đang vội vội vàng vàng chuẩn bị đi liên hoan, thì bị hai vị này quấy rầy, thật đúng là trong lòng muốn có bao nhiêu phiền thì có bấy nhiêu phiền, vội ra ngoài đuổi người đi.
- Đi đi đi, đang giờ nghỉ trưa ăn cơm, mấy người buổi chiều đến không được sao?
- Người nhà của tôi sắp bị giam lại rồi, thế này thì còn vương pháp hay không?
Tiếng khóc kia đúng là muốn có bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm, không có biện pháp, cái này đúng là sở trường của người đàn bà kia, khiến cho rất nhiều người qua đường tò mò đứng lại xem.
Thật đúng là có chết hay không, Ngô Ngôn mới gấp gáp từ Thành ủy trở về để tham gia liên hoan, vừa mới nhìn một cái đã thấy hai người đàn bà này, nhất thời trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không liên tưởng đến chuyện mà Trần Thái Trung nhắc đến trong điện thoại, thời gian ngắn như vậy, hơn nữa, không phải trong điện thoại Thái Trung nói là một người đàn bà hay sao.
Vì thế, cô liền xuống xe hỏi thăm một chút, đợi cho đến khi hiểu ra được, thì đã không thể dứt ra được rồi, trong lòng thầm nghĩ, xem ra không được rồi.
Đến mà không báo trước, sao lại tới nhanh như vậy?
Nhưng ngay sau đó, cô liền phản ứng lại…từ từ, Ký túc xá trường trung học Thị Thập, hiệu trưởng Mông Hiểu Diễm?
Con gái Mông Thông làm hiệu trưởng? Nghĩ lại lần trước cùng Trần Thái Trung ăn cơm ở Tiên Khách Lai, đụng vào Mông Hiểu Diễm, trên cơ bản Ngô Ngôn có thể hiểu được, nhưng, hiện tại, vì sao Trần Thái Trung lại còn phải ra mặt giúp