Nghe thấy tiếng gọi của U Mộng, Phó tổng giám đốc Tô để tóc đuôi ngựa cười hì hì bước đến, y trái lại khá là chú ý tác phong, ít nhất là nhớ gật gật đầu chào Trần Thái Trung và Khương Thế Kiệt.
- Ha ha, chào buổi tối các vị.
Trần Thái Trung lại không để ý đến y, sức chú ý của hắn, đã bị người đằng sau Phó tổng giám đốc Tô thu hút rồi.
- Phó chủ nhiệm Trương, ngọn gió nào đưa anh đến đây vậy?
Một người đàn ông đen gầy ăn vận đàng hoàng, đầu dầu má phấn, theo ngay sau Phó tổng giám đốc Tô, đang cười nói với người phụ nữ xinh đẹp ngoài ba mươi tuổi, nghe thấy tiếng chào, ngẩng đầu vừa nhìn liền lập tức ngây người một lát.
- Trần Thái Trung, anh sao lại ở đây?
Hóa ra vị này, chính là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Trương Hãn, tuy nhiên, do Chủ nhiệm Dương Nhuệ Phong chỉ là cái chức hão, nên y được xem như nhân vật số một của khu kinh tế mới.
- Không có gì, bụng đói thì đến ăn cơm thôi.
Trần Thái Trung không thích thú gì thằng nhãi này, rất gần gũi với Dương Nhuệ Phong, tuy là người của Cát Phái, nhưng khá được Chương Chiêu Đông tán thưởng.
- Ồ.
Trương Hãn gật gật đầu, cũng không nể mặt gì Trần Thái Trung, y là cán bộ trẻ, năm gần đây mới xuất hiện, bởi vậy không hề biết Đường Diệc Huyên.
- Vậy các anh ăn đi.
- Ha ha, Phó chủ nhiệm Trương, các anh biết nhau à?
Phó tổng giám đốc Tô vừa nghe liền vui vẻ.
- Đã biết nhau rồi thì ngồi ăn cùng, được không vậy?
Nói là nói như vậy, nhưng, y không hề quay đầu, đôi mắt vẫn cứ dừng lại trên người Đường Diệc Huyên. Nhìn điệu bộ đó giống như càng nhìn càng hài lòng vậy.
- Không được, chúng tôi đây chỉ là bàn bốn người.
Trần Thái Trung từ chối chắc như đinh đóng cột.
- Anh đây nên đi đâu thì cứ đi đi, tôi đây không hoan nghênh.
Hắn vừa nói như vậy, mặt của Trương Hãn lập tức không nén được giận, tuy nhiên, hai người tuy cùng làm kinh tế, nhưng lại là trường hợp không làm thế nào được với nhau. Không biết làm sao y đành chỉ cười khẩy một tiếng.
- Tiểu Trần, đây lại là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Trung ở tỉnh, là khách quý của thành phố Phượng Hoàng chúng ta…
- Họ cũng là khách quý à? Sao tôi không biết nhỉ?
Trần Thái Trung lạnh lùng hừ một tiếng.
- Có kiểu khách quý làm phiền người khác như thế sao?
- Với tố chất như anh thế này, cũng có thể làm thu hút đầu tư à?
Mặt Trương Hãn trầm xuống, y không nhịn được nữa rồi, khúc mắc của y với Trần Thái Trung, cũng không phải một ngày hai ngày, lại thêm vào gần đây Trần Thái Trung lại đắc tội với Dương Nhuệ Phong. Bây giờ đã nói như vậy, y đương nhiên phải đớp lại mấy câu.
- Tập đoàn Trung Thiên, sắp sửa đầu tư xây một thành phố điện ảnh và truyền hình ở khu cao cấp hiện đại. Hừm.
Hiển nhiên, khu cao cấp hiện đại Trương Hãn nói, là khu kinh tế mới.
Trung Thiên này, là khách hàng khu kinh tế mới tự kéo về, không qua lưu trình thu hút đầu tư, tuy nhiên đây cũng là bình thường, rất nhiều thương gia không hề muốn qua lưu trình này. Qua lưu trình tuy chính quy, tính quyền uy và hiệu suất làm việc cũng không thấp, nhưng dù sao vẫn khá huênh hoang, giám sát cũng khá nghiêm, có một vài người thật sự vẫn không quen.
- Loại thành phố điện ảnh truyền hình làm phiền người dân này, không cần có nhỉ.
Trần Thái Trung lạnh lùng hừ một tiếng, Trương Hãn không nể mặt hắn, hắn đương nhiên cũng không nói dễ nghe.
- Làm như cả đời chưa từng thấy phụ nữ vậy, khu hiện đại cao cấp các anh cũng chỉ kéo được loại này về thôi.
- Trần Thái Trung anh chẳng qua chỉ là một tên Trưởng phòng nhỏ, vênh váo cái gì chứ?
Một tên thanh niên nhảy ra, là Tề Bân, con trai Bí thư Đảng ủy Công an Nhung Diễm Mai, thời gian ở đoàn khảo sát, hai người cũng không tốt với nhau lắm, chỉ là lúc đó nhân vật cỡ lớn quá nhiều, đừng bảo hai người không có khúc mắc, cho là có khúc mắc cũng không thể làm bậy.
Trần Thái Trung ánh mắt vô cùng khinh miệt nhìn y một cái, không thèm nói câu nào, rất đơn giản, tên này thậm chí không đáng để hắn hao phí một chút nước bọt, anh đây là Trưởng phòng nhỏ, thế còn anh? Anh coi như là thứ gì?
Nghe Trần Thái Trung chỉ là một Trưởng phòng nhỏ, Phó tổng giám đốc Tô tóc đuôi ngựa liền cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn nhìn Trương Hãn.
- Chủ nhiệm Trương, thành phố Phượng Hoàng các anh cũng thú vị thật, ha ha, tôi nhớ anh hình như là Chủ nhiệm nhỉ?
Lời này, ý khiêu khích rõ rành rành, tuy nhiên nhìn vẻ mặt của y, dường như không phải là cố ý, mà là vô cùng tự nhiên để lộ ra một chút kinh thường.
- Đúng là rất thú vị.
Người phụ nữ nói chuyện cùng với Trương Hãn cũng nói xen vào, miệng đặc giọng Bắc Kinh.
- Khách sạn Phượng Hoàng người nào cũng đều có thể vào được à?
Lời này không chỉ làm tổn thương Trần Thái Trung, thậm chí đến mặt Khương Thế Kiệt cũng không nén nổi, Trần Thái Trung là Trưởng phòng, y cũng là Trưởng phòng, mẹ nó, Trưởng phòng bố mày đây, vào khách sạn Phượng Hoàng là bôi nhọ nó à?
Chỉ có điều, từ lời đấu đá với nhau lúc nãy, Chủ tịch xã Khương đã biết vị Chủ nhiệm Trương trước mặt là ai rồi, của khu cao cấp hiện đại, lại là Chủ nhiệm họ Trương, ngoài Trương Hãn ra còn ai nữa? Vị này thì y không đắc tội nổi, trong lòng có tức đi nữa, cũng phải cắn răng mà chịu.
Trần Thái Trung trong lòng vốn dĩ không vui, vừa nghe câu này tự nhiên lại càng không vui, vừa quay đầu, lại vô tình phát hiện, Đường Diệc Huyên đang nhìn vào mắt mình, mang vẻ tinh quái không thể nói ra, cuối cùng không thể nào khoan nhượng nữa.
- Đào kép đều có thể vào, sao chúng tôi lại không?
Hắn cười hi hi nhìn người phụ nữ kia, vẻ mặt rạng rỡ.
- A, nhưng tôi không phải nói bác đâu đấy.
Đường Diệc Huyên nghe thấy hắn gọi người phụ nữ ngoài ba mươi kia là “bác” liền cười khúc khích một tiếng, không thể nhịn được nữa, lúc băng tuyết giải đông, trang điểm xinh đẹp, trong lúc nhất thời, cả đại sảnh nguy nga lộng lẫy sáng rực, dường như đều vì thế mà phai màu không ít.
- Tuyệt