- Giúp tôi trông coi ba người này.
Trương Hãn liền gọi mấy cuộc điện thoại, ở hiện trường thấy mọi người đều bế tắc, vì thế tìm đến một người đàn ông cao to.
- Anh là giám đốc bảo vệ à?
- Phó thôi.
Người này nhìn anh ta một cái, cũng không nói nhiều, vẻ mặt cũng chẳng biểu hiện điều gì, kinh nghiệm cho anh ta thấy, kiểu hiện trường này tuyệt đối không thể trà trộn vào, để duy trì trạng thái trung lập nhưng thật ra sẽ không có di chứng gì sau này.
- Tôi là chủ nhiệm ban quản lí khu kinh tế mới.
Trương Hãn thấy anh ta như vậy, chỉ có thể tự báo cáo thông tin, nhưng thiết nghĩ anh phó giám đốc chưa chắc đã biết được thân phận của mình, đành giăng tấm da hổ ra
- Đây đều là khách của tập đoàn Trung Thiên, người bị đánh là con của Nhung Diễm Mai
Nhung Diễm Mai? Nhưng thật ra không tính là nhỏ được, chỉ có điều, vị phó giám đốc này đang làm công tác tiếp đãi chính phủ ở nhà khách, cấp tỉnh đã gặp không phải một hai lần, giám đốc sở lại trên cơ bản mỗi tuần đều thấy, nhưng cũng không đem điều này ra gây rắc rối.
Không có chỗ dựa lớn như vậy, cũng không thể nào có gan ở nhà khách Phượng Hoàng giương oai được.
Tuy nhiên, tên tập đoàn của Trung Thiên này khiến Phó giám đốc hơi đau đầu, biểu ngữ ở bên trên nhà khách vẫn đang được bảo vệ treo lên giúp, nói không được anh ta chỉ có thể xoay người lại, nói với anh bảo vệ kia bằng mấy câu lí nhí, anh bảo vệ gật đầu rồi chạy biến nhanh như chớp.
Đường Diệc Huyên nhíu mày, cô luôn quen với sự yên tĩnh rồi, lúc này lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng thực sự thấy chán, vừa rồi vẫn còn có thể thấy Trần Thái Trung phát khùng, xem như có chút thú vị, giờ cũng không có gì để xem rồi, không thể cứ đứng như vậy được.
- Tiểu Trần, anh cứ ở đây đi, tôi phải đi rồi.
- Cô sao có thể đi đâu được chứ?
Giám đốc Tô nói, đương nhiên chắc chắn anh ta cho rằng cô gái này đang rất sợ rồi, vừa rồi cố gắng gượng một lúc, hiện giờ thấy tình thế bình ổn rồi, muốn mượn cớ hay sao? Cô cũng là một trong những người đương sự mà.
Trương Hãn nhìn Đường Diệc Huyên một cái, do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
- Cô không thể đi, chuyện này... cũng là vì cô mà ra, đúng không?
Đường Diệc Huyên lườm anh ta một cái, cười khẩy một cái, không nói gì mà ngồi xuống, lúc đầu, cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện này, nhưng mấy người đó càng ngày càng quá đáng, thực sự khiến cô không thể nhịn được nữa.
Không lâu sau.
Bảy tám người trong đại đội cảnh sát hình sự Văn Miếu đã tới hiện trường, nhà khách Phượng Hoàng đã xảy ra ẩu đả, họ nào dám có chút buông thả?
Người dẫn đầu là một viên thanh tra cảnh sát cấp ba, vào đến đại sảnh liền đi thẳng đến, nghiến răng hùng hổ hỏi.
- Ai đánh con trai của bí thư Nhung?
- Là tôi.
Trần Thái Trung đang dựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn anh ta, hắn nhếch mép cười, ánh mắt hừng hực vẻ khiêu khích.
- Mày tìm đến chỗ chết rồi.
Viên thanh tra cảnh sát không lên tiếng mà từ phía sau hai cảnh sát nhảy chồm đến, Nhung Diễm Mai đứng đầu hệ thống chính trị pháp luật của thành phố Phượng Hoàng, tất cả cảnh sát đều dưới sự quản lí củacô ta, hai người kia kích động như vậy cũng là điều dễ hiểu.
- Đợi đã.
Thanh tra cảnh sát cấp ba giơ tay ra rất nhanh túm lấy hai thuộc hạ của mình, anh ta vừa nhìn ra rồi, nhìn bộ dạng của Trần Thái Trung thì biết hắn chẳng có chút sợ hãi, anh ta đã nắm được chủ ý, việc này nhất định không thể xử lí qua loa được.
Đương nhiên. Tên nhãi ranh trước mặt dù có giả vờ điềm tĩnh, anh ta cũng không sợ, sau này sẽ để phân cục xử lí, có khi là bữa tiệc Mãn Hán, nước Pháp chiêu đãi một bữa tiệc lớn, việc gì phải vội.
Hơn nữa, dù sao cùng đang trong nhà khách Phượng Hoàng, cũng nên chú ý đến lời nói việc làm một chút, gần đây trong nhiều lần nhấn mạnh, ngàn vạn lần không thể tái sai lầm, nếu không... Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cực kỳ nghiêm trọng.
- Tên của anh.
Viên thanh tra cảnh sát nhìn Trần Thái Trung chậm rãi hỏi.
Chết tiệt, dựa vào cái gì mà anh lại hỏi tôi? Trần Thái Trung hơi giận, kiểu này là đang coi tôi là tội phạm tình nghi phải không, hắn định trả lời, nhưng không cẩn thận đã động đến Đường Diệc Huyên, lập tức lại liên tưởng đến Vương Hoành Vĩ.
Dù cục trưởng Vương có coi hắn ra sao nhưng thực sự rất nể mặt hắn, nghĩ vậy hắn không khỏi thở dài.
- Ôi, tôi vốn đã rất bực mình trước cái thái độ của anh...
Hắn chỉ tay vào viên thanh tra cảnh sát, còn mình thì vẫn tựa vào ghế, tuy rằng lời hắn nói không hề quá đáng, nhưng cái kiểu chỉ tay kia thì lại vô cùng kiêu ngạo.
- Vì thể diện của Vương Hoành Vĩ, lần này tôi sẽ không làm khó anh, tôi là Trần Thái Trung...
- Trần Thái Trung?
Viên thanh tra cảnh sát nói như nuốt từng lời cái tên này, hình như đã nghe ở đâu rồi, nhưng anh ta lại lảo đảo lùi về sau hai bước.
- Thủ trưởng, là ôn thần đó.
Viên cảnh sát nhìn anh ta trừng trừng, nhanh chóng ghé vào tai anh ta nói một nhỏ câu.
- Phân cục Hoành Sơn còn có phân cục Hồ Tây…
Viên thanh tra cảnh sát bừng tỉnh như vừa bị giội một gáo nước lên đầu, dù không hề thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng anh ta hít một hơi dài, củ chuối thật, may mà hai tay đủ nhanh túm kịp hai người kia…
Dù nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trần Thái Trung nghe được, hắn cười thầm, ôi, anh mày kì thực khá khiêm tốn, đều là người khác làm phiền mình, chết tiệt, chuyện này hôm nay xong rồi, xem ra tên ôn thần này sẽ ngày càng vang dội.
Viên thanh tra