- Nói thật, cho dù người bảo mẫu chăm sóc cho anh tôi, một người chăm nom anh ấy đến hơn 4 năm, khi ra đi cũng do cô ấy tiễn, Mông Nghệ tôi... nợ cô ta.
Nghĩ đến cái chết thê lương của người anh, Bí thư Mông thở dài, đôi mắt dường như đang ngấn lệ:
- Năm nay cô ta mới... 25 tuổi thôi?
Trong quan trường, giọt nước mắt thật lòng, thật sự rất hiếm gặp, chuyện lo được lo mất hoặc giọt nước mắt hối hận thì lại có không ít, nhất là đến cả cấp bậc như Mông Nghệ, Hạ Đại Lực và Đậu Minh Huy nhìn thấy Bí thư Mông như thế, còn có thể có suy nghĩ nào khác? Kiểm tra thôi!
Biết được Tổng giám đốc của công ty điện ảnh gì đó hiện đang bị giam tại Phượng Hoàng, đột nhiên Đậu Minh Huy lên tiếng:
- Bí thư Mông, bắt về đây thẩm tra, hay cho người qua bên đó?
- Cái này anh rành hơn, tôi là người ngoài, không dám chỉ bảo cho người trong nghề như anh.
Mông Nghệ nhìn anh ta một cái.
- Tuy nhiên, nếu bắt về đây, anh có chịu đựng được áp lực có thể xảy ra hay không?
- Vậy thì thẩm tra ở nơi khác là được rồi.
Hạ Đại Lực vẫn đứng nghiêm nói chuyện, bản thân anh ta và Trung Thiên xác nhận đều không dính dáng vào, phía sau lại có Bí thư Mông đứng đó, cho dù ở giữa có người giúp Trung Thiên, cùng lắm thì hai bên đều thân bại danh liệt, sợ gì chứ?
Hơn nữa, Tập đoàn Trung Thiên ở Tố Ba có thể xem như là một tập đoàn lớn, nhưng muốn tìm được chỗ dựa vững chắc ở Trung Thiên, tư cách vẫn còn thua xa, muốn làm thì phải làm đến những chức vụ lớn, còn cái chức phó bộ kia chỉ nghĩ thôi mà đã không muốn nghĩ rồi.
Nói cả ngày trời, vẫn là Mông Nghệ nói có lý. Một đạo lý lớn, cái gọi là tranh chấp giữa các cấp cao, thật ra cùng với đám du côn trong giang hồ cũng giống như nhau, nếu chỉ vì quyền lực hay vì lợi ích, mỗi người dùng thủ đoạn và mưu mô riêng, là chuyện rất bình thường. Nhưng nếu chỉ vì ân oán cá nhân, đa số người đứng giữa chỉ còn cách không giúp ai hết.
Giống như tình hình trước mắt, cho dù có người muốn giảng hòa, cũng không thích hợp lên tiếng với Bí thư Mông.
Trần Thái Trung lúc này, đã đến khách sạn Hoa Viên, không ngờ rằng, hắn đến đây chỉ để giúp qua loa, phía bên kia nước mắt của Bí thư Mông đã rơi xuống?
Trong phòng không có một người nào. Lưu Vọng Nam đang bận rộn tại Thành Ảo Mộng, Đinh Tiểu Ninh để lại một tờ giấy, nói là qua nhà mới đóng cửa sổ lại, dụng cụ nhà mới bên ấy có mùi , mỗi sáng sớm cô ta đều đến đó để mở cửa sổ cho thoát mùi.
Buổi tối lại đóng cửa sổ, chăm sóc rất chu đáo.
Xã hội hiện nay, mọi người đã quen cách dùng hộp thư thoại trong điện thoại để liên lạc, không biết vì sao, nhìn thấy tờ giấy nhắn nho nhỏ này, trong lòng Trần Thái Trung, không ngờ có cảm xúc kì lạ.
Nhìn thời gian, đã gần mười giờ rồi, nhớ lại hôm nay cùng trải qua với Đường Diệc Huyên, hắn có chút không yên tâm khi một mình Đinh Tiểu Ninh ở bên ngoài, tiện tay gọi điện cho cô ta, nhưng lại không thấy phản ứng lại. Hành động quan tâm này, cơ bản đã làm đảo lộn thói quen được hình thành từ hơn bảy trăm năm qua của hắn.
Nhuận vật tế vô thanh. Hành vi của một người, tóm lại dần dần thay đổi trong âm thầm. Hắn của hiện tại đúng là có chút “mùi vị của con người” rồi.
Chuông cửa chợt vang lên, Trần Thái Trung mở cửa nhìn. Không phải Đinh Tiểu Ninh đang ở bên ngoài sao? Cô ta nhìn thấy hắn xuất hiện, có chút kì lạ,
- Anh Trần...Cái này?
- À, không có gì, thấy cô khuya như vậy mà còn chưa về, có chút lo lắng, cô không biết...
Trần Thái Trung nói được một nửa, cảm thấy mình hơi nhiều chuyện, lắc đầu quay lưng đi vào nhà, hôm nay anh mày có chuyện gì vậy?
- Ha, anh lo lắng à?
Đinh Tiểu Ninh cười rất vui vẻ, cô ta có lí do để vui mừng, tên lạnh nhạt này, không ngờ vì mình mà lo lắng:
- Tôi tới chỗ chị Vọng Nam, chị ấy ăn tết ở bên ngoài một mình...
- À, vậy cô gửi tin nhắn cho cô ấy đi, bảo cô ấy tối nay qua đây.
Trần Thái Trung biết, lúc này phòng nhạc rất ồn, gọi điện thoại cho Lưu Vọng Nam là không ổn, vẫn là gửi tin nhắn sẽ tốt hơn.
- Tôi đi tắm đã, chà, mệt chết đi được.
Tên họ Trần đi tắm, rất nhanh chóng, năm phút đã xong, đợi khi hắn ra ngoài, Đinh Tiểu Ninh đã cởi bỏ áo khoác và áo bên ngoài, mặc áo lót bó sát người, đang ngồi chỉnh tivi.
Nhìn thấy đôi chân thon dài, nhất thời ngón tay trỏ của Trần Thái Trung cử động, từ phía sau ôm lấy cô ta, trong đầu lại nghĩ: không biết Đường Diệc Huyên cũng có đôi chân đẹp như thế này bây giờ đang làm gì nhỉ? Phải chăng đang nghĩ đến hình ảnh dũng mãnh lúc đánh nhau của anh đây?
Cảm nhận được hơi thở nóng trong mũi của hắn, thân hình của Đinh Tiểu Ninh, đột nhiên không tự chủ được mềm nhũn ra, cả thân hình dựa vào hắn, tay phải đưa về sau, nhè nhẹ sờ vào cổ của hắn,
- Lúc nãy có phải rất lo cho tôi không?
- Ừm, có một chút.
Trần Thái Trung dùng sức hít mùi thơm trên tóc của cô ta, đôi tay tự nhiên luồn vào bên trong áo của cô ta, lên xuống chia thành hai đường,
- Mấy ngày không đến, nhớ tôi không?
- Nhớ
Đinh Tiểu Ninh trả lời mơ hồ, đôi mắt bắt đầu mơ màng, tay trái thì xoa nhẹ vào cái món đồ chơi đang dựng đứng lên của hắn rất tự nhiên, nhè nhẹ nắm chặt lấy rồi vuốt vuốt hai cái:
- Vốn dĩ gọi điện thoại, chị Vọng Nam nói.. Tốt nhất không nên gọi cho anh.
Thì ra là thế này, nhất thời, Trần Thái Trung cảm thấy người đàn bà Lưu Vọng Nam quá ư là chu đáo rồi, có một người tình đồng ý chăm lo như vậy, quả đúng là giảm bớt được không ít rắc rối.
Có thể tưởng tượng ra được, hôm nay... đặc biệt là trong khoảng thời gian của tối