- Ha ha, tôi là Trương Hãn.
Bên kia lại cười lên, nhưng lại truyền đến một cái tên khiến cho họ Trần kia cảm thấy mất hứng:
- Tôi có một tin lớn, muốn nói cho ngài biết.
- Loại người tốt chất như tôi, anh không cần xưng “Ngài” đâu.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng.
Lẽ ra nghe được cái tên ghê tởm này, hắn nên gác điện thoại, tuy nhiên, khi đối thủ té ngã lại cộng thêm chà đạp nữa, cũng là một trong những hứng thú tệ hại của hắn,
- Tố chất rác rưởi của văn phòng thu hút đầu tư, ‘Ngài’! Lại không phải không rõ…
Cái chữ “Ngài”, anh ta đặc biệt nhấn mạnh, không những thế, sao lại có thể trút hết sự tức giận khi bị người khác làm ngã từ ngựa xuống?
- Lúc nãy do tôi không đúng, tôi xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Cơ bản Trương Hãn không để tâm đến sự tức giận của Trần Thái Trung, hắn của lúc này, làm sao còn dám có nửa phần khí phách nữa?
- Đúng là tôi có việc lớn, chuyện lớn tốt lành luôn.
- Ồ? Chuyện tốt? Vậy thì chắc là quá tốt rồi, ha ha.
Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, Trương Hãn hạ thấp giọng để xin lỗi, mục đích đương nhiên không nói cũng hiểu, tuy nhiên, anh ta tuyệt đối không phải loại người dễ đối phó như vậy, đối với “Viên đạn bọc đường”, thái độ của Trần Thái Trung, từ đó đến nay đều là “Ăn luôn vỏ bọc đường, pháo đạn quăng trả lại!
Đúng vậy, hắn không phải để bụng những cái lợi ích này, hắn càng thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá thành giận của Trương Hãn, chỉ đơn giản thế,
- Chuyện tốt gì? Không ngờ Trưởng phòng Trương lại nhớ đến tôi?
Ai ngờ, vốn dĩ Trương Hãn không bị sập bẫy, y cười hai tiếng,
- Trưởng phòng Trần, chuyện này, vô cùng quan trọng, gặp mặt nói mới tốt, ngài có thể hẹn chị Đường ra, để chứng kiến, nếu không phải chuyện tốt, dù ngài tha cho tôi, thì chị Đường cũng không thể đồng ý đúng không?
Điều anh ta sợ nhất, chính là Trần Thái Trung vừa nghe điện thoại rồi cúp ngay. Chỉ cần Trần Thái Trung đồng ý nói chuyện, lời của anh ta, lại có thêm mấy phần tự tin. Đương nhiên, kiêu ngạo là tuyệt đối không dám.
Tên này làm công việc thu hút đầu tư, đúng là dự đoán trước, Trần Thái Trung cảm thấy giọng điệu của anh ta thay đổi, khéo léo một cách tự nhiên, không tạo cảm giác cứng nhắc cho người khác chút nào cả, công phu mồm mép, quả nhiên lợi hại.
Mục tiêu của Trương Hãn, khẳng định Đường Diệc Huyên không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ anh ta lại dám khẳng định, tin này không những đả động được tôi, còn có thể khiến cho Đường Diệc Huyên từ bỏ điều tra biểu hiện hôm nay của anh ta, thậm chí còn có thể nói giúp những chuyện liên quan khác, có thể thấy được, sự tự tin của anh ta đối với cái tin này, không phải lớn một cách bình thường.
Thay lời khác để hình dung, đó chính là, cái tin này, tuyệt đối có tính tất yếu khi nghe. Đương nhiên, Trương Hãn dám khuyếch đại, đơn thuần là chê bản thân chết chưa được nhanh chóng, anh ta dám chơi vậy sao? Hiển nhiên, anh ấy không có gan đó.
Cũng chính bởi vì vậy, ngữ điệu của Trương Hãn mới có vẻ tự tin như thế.
Tiếc là, Trần Thái Trung không phải người ngoài, đối với mồm mép của Trương Hãn, trong lòng hắn thực sự đang khen ngợi, nhưng hắn không muốn để kẻ thù của mình toại nguyện, anh cứ nói ra chiêu thức nào, à, không chịu nổi nữa… anh mày không muốn nghe, để mày ham muốn vậy!
- Ừ, thế nhé. Tôi hơi buồn ngủ rồi, Trưởng phòng Trương à. Phiền toái do mình gây ra, phiền anh tự giải quyết nha…
- Hiện tại công việc thu hút văn phòng đầu tư, tồn tại một khiếm khuyết lớn.
Dường như Trương Hãn phát hiện được tâm lí trái ngược của hắn, không cần hắn nói hết, liền tiếp lời:
- Tôi có thể khiến ngài đạt được thành tích cao nhất, tôi đảm bảo…
Tay của Trần Thái Trung đã đặt vào phím ngắt rồi, nghe được tiếng hét đến khàn cả giọng trong điện thoại, chần chừ một chút, hắn phẫn nộ thở dài
- Ôi, bị anh đánh bại rồi.
Van xin, nghe cũng không sao? Cùng lắm là ăn luôn vỏ bọc đường thì bị nổ đến tan xương nát thịt chứ gì, ày cũng hiểu được, Tô Tần không phải là người ham học. Dù sao kiếp này anh mày đang tu luyện, học hỏi chút kiến thức cũng là chuyện tốt.
- Tuy nhiên tôi không thể định thời gian được, đây là điện thoại của anh chứ? Hãy nhớ 24 tiếng đều phải mở điện thoại đấy…
Lời của hắn, nghiễm nhiên là giọng điệu của chủ nhiệm khu kinh tế,
Tuy nhiên, Trương Hãn dám lên tiếng sao? Nói không chừng, hắn còn phải cười làm hòa trong điện thoại nữa,
- Ha, vậy thì trông cậy Trưởng phòng Trần, ừ… ngài nhanh một chút thì càng tốt nữa.
Trần Thái Trung cũng mặc kệ anh ta, trực tiếp ngắt cú điện thoại, giơ tay đặt lên người của Đinh Tiểu Ninh,, mới tiếp tục xoay người lại, suy sụp phát hiện —— chà, tiểu Trần đang ỉu xìu!
Một hơi, hắn liền giơ tay tắt điện thoại, nhưng trong khoảnh khắc ấn vào phím tắt máy, do dự một hồi, cuối cùng lại rút tay lại. Chà, thời buổi rối loạn, cuộc điện thoại này, thực sự không thể nào tắt được…
Thật sự là không thể tắt được, hơn mười phút sau đó, khi hai người đang hôn nhau, trong giây phút hai người đang quấn chặt lấy nhau, hai chân của Đinh Tiểu Ninh dang ra, những hạt sương tràn đầy ở trong bụi cỏ như đang thịnh tình mời gọi. Trần Thái Trung thì xoay người làm động tác lên ngựa. Chính trong cái lúc cao trào, mãnh liệt đấy thì điện thoai...lại rung lên lần nữa.
- Củ chuối thật, sắp mười một giờ rồi.
Trần Thái Trung có chút không thể chịu được nữa,
- Anh mày, anh gọi sớm một chút thì sẽ chết người sao?
Chần chừ một chút, hắn vẫn là miễn cưỡng đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại đang đặt ở trên gối, “Bí thư Bạch”, cuộc điện thoại này, đ không thể không nghe.
Hiếm khi Ngô Ngôn chủ động gọi điện cho hắn, lúc này lại khuya như vậy, có lẽ có chuyện gấp mới đúng, không biết nói sao, hắn chỉ biết thở dài, phẫn nộ nhận cuộc điện thoại, thân mình cũng lười cử động, vẫn đang nằm trên người của Đinh Tiểu Ninh.
Hắn đang đợi nói chuyện, cũng không đề phòng Đinh Tiểu Ninh năm lần bảy lượt cũng không