Trần Thái Trung động lòng, thật sự động lòng. Không phải bởi vì vừa rồi Mười Bảy giúp hắn xử lý Triệu Phác, cũng không phải là do Mười Bảy hứa sẽ chia tiền lời cho hắn mà chính là bời vì hắn đã phát hiện ra bây giờ mình đang thiếu một người giống như Mười Bảy, một người có nhiều mưu trí.
Thực ra, tên Mười Bảy này cũng chỉ nói qua loa như vậy chứ không nói rõ cách lăn lộn trên quan trường. Gặp phải trường hợp khác không lẽ cũng phải xử lý như vậy sao? Tuy nhiên, bởi vì Trần Thái Trung chưa bao giờ nghĩ tới việc phát triển thế lực cho nên lúc này mới giống như là bị dội nước lên đầu khiến cho chợt tỉnh ngộ.
- Được, dám nói với tôi như vậy, anh quả là một người tài giỏi.
Hắn cười hì hì gật đầu, dùng một ánh mắt khác thường nhìn Mười Bảy một lúc lâu, sau đó mới từ từ lên tiếng:
- Trước tiên tôi thu cậu làm tiểu đệ, được không?
Mười Bảy chết đứng tại chỗ, cậu đường đường là một phó chủ nhiệm phòng quy hoạch vậy mà cũng không biết xấu hổ thu tôi làm tiểu đệ ư?
Nhưng gã lập tức ý thức được điều này là do lúc nãy Trần Thái Trung không hài lòng với một số câu nói của mình, nhất là hai câu cuối cùng. Nói như vậy không phải là, nếu như cậu không nhúng tay vào chuyện này khi chúng tôi khởi sự thì cậu cũng chạy không thoát hay sao?
- Cảm ơn Trần ca đã cất nhắc.
Mười Bảy cuối cùng cũng đành phải cười hì hì gật đầu. Hắn có thể nhịn được, đã từng sống đến từng này tuổi rồi, chuyện gì hắn cũng đều đã thấy qua. Trần Thái Trung trông có vẻ chỉ mới hai mươi tuổi, tuy nhiên ở cái xã hội này thì thứ gì cũng là giả, chỉ có thực lực mới là thật, coi trọng cái hư danh chính là điều ngu ngốc.
Nếu như Trần Thái Trung có thể lăn lộn đến huyện ủy hoặc là thường ủy của thành phố Phượng Hoàng thì Mười Bảy cũng vẫn sẽ không ngại gọi hắn là “ca”. Chỉ sợ đến lúc đó người ta lại không chịu nhận tên tiểu đệ nhặt trên đường này.
Làm sao mà có thể lừa dối được Trần Thái Trung như vậy chứ? Hắn nhìn thấy được trong mắt đối phương có vẻ không hài lòng, nhưng như vậy thì đã làm sao? Tôi có thực lực, còn sợ bị chèn ép hay sao?
Ngẫm lại bảy trăm năm qua đây mới là lần đầu tiên hắn có ý thức mong muốn gầy dựng thế lực của mình. Trần Thái Trung hơi cảm thấy đắc ý.
- Được rồi, nói thử xem, cái bọn Hách gia kia, cậu định xử lý chúng như thế nào đây?
Nói chuyện với tiểu đệ của mình thì tâm tình không giống với lúc nãy.
- Tôi cho là như vậy.
Mười Bảy nhìn vào mắt hắn, từ từ giải thích.
- Thế lực Bạch đạo sau lưng Hách gia phải phiền đến Trần ca chào hỏi, còn về phần Hắc đạo thì tiểu đệ có mấy người bạn, hơn nữa lão Cổ bọn họ cũng không liếc mắt làm ngơ phải không?
Ta chào hỏi với ai?
Trần Thái Trung trợn trừng mắt, lắc lắc đầu không cho là đúng.
- Phải phiền tóai như vậy sao? Cái gì mà Hắc đạo, Bạch đạo, trực tiếp đánh không phải là xong rồi ư?
Mười Bảy nhìn hắn, trong ánh mắt của hắn có vẻ hơi ngỡ ngàng.
- Ý của Trần ca là…
- Không có ý gì, cậu đi đòi tiền thuế của bọn họ, nói là người của phòng quy hoạch.
Trần Thái Trung gật gật đầu.
- Ừm, bọn họ sẽ khi dễ cậu cho nên trước mắt để cho cậu ra mặt.
Mười Bảy trợn tròn mắt, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ đi tới đó.
- Chuyện này, Trần ca, tôi không phải là nhân viên công tác của phòng quy hoạch, ra mặt thay cho các anh như vậy thì không hay cho lắm, có câu “Côn đồ không ngăn đường phát tài”
Lời nói này của hắn không hề sai chút nào. Vì tranh đoạt địa bàn với Khải Hoàn Môn, Mười Bảy đã ước định sẽ sống mái với anh em Hách gia trong giới Hắc đạo với nhau. Nhưng Mười Bảy ra mặt giúp cho phòng quy hoạch thì cho dù được ưu đãi thì cũng không thể thoát được xú danh “ỷ thế hiếp người”.
Tóm lại, làm như vậy có vẻ hơi danh không chính, ngôn không thuận.
Trần Thái Trung nhìn hắn nửa ngày rồi mới cười hì hì gật gật đầu.
- Ừ, đúng thế chuyện này để cậu lộ diện ngay từ đầu thì không tốt cho lắm. Truớc tiên tôi tìm người đi đòi tiền đã.
Mười Bảy gật gật đầu không nói gì nhưng trong lòng đang cảm thấy khó hiểu: Ánh mắt của người này tại sao lại khiến mình có một cảm giác không bình thường vậy chứ?
Đợi sau khi Mười Bảy rời khỏi, Trần Thái Trung lắc