- Động thủ sao?
Hách lão Tam trầm ngâm một lúc rồi lắc lắc đầu.
- Thôi bỏ đi, nếu như hắn không đi thì cứ đuổi hắn ra ngoài chứ đừng đánh người.
Đúng vậy, hắn cũng nhận thấy việc này hơi kỳ quái vì dù sao hắn cũng không muốn trả tiền, nếu như động thủ đánh người thì… Hay là cứ từ từ xem vậy, lỡ như đằng sau người này có thế lực thì không phải là rắc rối rồi sao?
Lúc Dương Tân Cương mạnh miệng nói chuyện với Đại Đường hai chân hắn run rẩy. Nhưng bí thư Trần đã sắp đặt như vậy, còn hỏi mình có muốn thăng tiến không, thì hắn có thể dám nói không hay sao?
Muốn thăng tiến thì phải trả một cái giá. Việc này không thể tránh khỏi, con người khi đã lăn lộn trong giang hồ thì phải thân bất do kỷ nếu không thì làm sao mà sống được ở trên quan trường chứ? Hắn đã ba mươi tuổi vậy mà việc thăng chức vẫn còn ở rất xa cho nên chỉ có thể cố gắng!
Đại Đường thật ra vẫn không làm khó hắn mà đi ra nói với bốn tên thủ hạ.
- Tam ca nói, đuổi những người này đi ra ngoài, nếu lần sau còn đến thì sẽ đánh!
Lẽ ra lời nói của Đại Đường không hề quá đáng. Không đánh người mà chỉ lên giọng đe dọa thì cũng xem như là để đáp trả lại những lời nói lên mặt vừa rồi của Dương Tân Cương, để tỏ ra Khải Hoàn Môn là một nơi vô cùng đàng hoàng.
Đáng tiếc là bốn tên tiểu tử kia xuống tay lại không biết nặng nhẹ, đáng lẽ người ta nói là “đuổi ra ngoài” bọn họ lại nghe thành “Lăn đi” khiến cho Dương Tân Cương đáng thương cùng với những người trợ lý viên bị lăn xuống thẳng bậc thang xi măng, hai cái răng cửa cũng bị gãy.
Thấy máu! Dương Tân Cương cũng tức giận.
- Mẹ nó, chúng mày hãy chờ tao, cả Hách lão Tam nữa, chuyện này tao sẽ không để yên!!!
Bốn tên tiểu tử kia nghe vậy thì nhất thời quay lại, từ từ đi tới. Dương Tân Cương cảm thấy không hay liền lập tức bỏ chạy.
- Bí thư Trần, cậu thấy rồi đấy.
Dương Tân Cương bỏ chạy qua bên kia đường, vẫy tay gọi taxi.
- Ừ.
Trần Thái Trung vẫn đứng yên ở đây nhìn theo, hắn lạnh lùng gật gật đầu.
- Dương Tân Cương, mối thù này tôi sẽ trả thay cho cậu, là bốn tên tiểu tử này phải không?
- Còn có Hách lão Tam nữa.
Dương Tân Cưuơng bị ủy khuất trong lòng nên lớn tiếng nói.
- Mẹ nó, cậu yên tâm, tôi sẽ làm cho bọn nó ít nhất phải bị bại liệt nửa người.
Trần Thái Trung quay đầu, trừng mắt với tên lái xe.
- Nhìn con mẹ gì nữa, còn không mau lái xe đi.
Mẹ nó, đầu năm nay trong giới hắc đạo cũng có chức vụ bí thư hay sao? Tên lái xe tức giận bất bình nhưng khuôn mặt của hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, từ từ nổ máy chạy đi.
Vốn là Trần Thái Trung dự định rằng mình sẽ trực tiếp ra mặt nhưng sau đó hắn nghĩ lại như vậy thì không phù hợp với thân phận của mình. Mình đường đường là một bí thư Đảng ủy mà tới đòi tiền thì có phải là mất mặt hay không đây?
Vừa lúc hắn bắt đầu xây dựng thế lực nhỏ của mình. Công việc “chỉ huy cấp dưới” này cũng nên học tập phải không? Lỡ như trong tương lai, mình làm đến chủ tịch quốc hội thì sao nhỉ? Thì làm sao có thể làm việc như vậy chứ?
Vì thế lúc Dương Tân Cương ra mặt, bí thư Trần nói rất thâm tình:
- Dương Tân Cương, nếu như sợ nguy hiểm thì cậu có thể không đi, tôi từ trước đến giờ vẫn rất coi trọng cậu.
Quay trở lại? Sau đó Trần Thái Trun vận dụng tiên thuật đi ra ngoài để động thủ đánh người. Trong ba tên tiểu tử thì có một tên tiểu tử đẩy Dương Tân Cương một cái bị xử trị nặng nhất, phân biệt đối xử, đúng là phân biệt đối xử.
Đúng thế, đúng là phân biệt đối xử, đêm đến hắn động thủ ở ngay gần Khải Hoàn Môn. Người thì bị đánh gãy tứ chi phải nằm rên trên mặt đất. Người thì bị đánh bất tỉnh trong nhà vệ sinh, đầu cắm vào trong bồn cầu.
Không ai chứng kiến là người nào ra tay.
Công nhân sàn nhảy phát hiện ra điều kinh khủng này liền báo cáo cho Hách lão đại biết. Đúng lúc đó thì Hách gia lão đại vừa nhận được điện thoại của lão Nhị trong đó có nói lão tam đã…bị người ta hại.
Hách lão Tam buổi tối nay đã cảm thấy thoải mái nên đi ra ngoài giả sầu. Sau đó con gái của hắn đi học quay về thì phát hiện ra cha mình đã nằm bất tỉnh nhân sự ở trong nhà.
Xương cốt trên người