Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tôi cuối cùng cũng có thể mở lại quán trà Nostalgia.
Đây là thời điểm 1 tuần sau đó.
Trong một tuần này, cả Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng đều không xuất hiện, kể cả trong những trận chiến và trong quán trà của tôi.
Tôi không tò mò hay cố gắng đi hóng tin của hai người họ, vì dù sao tuần trước đã là một tuần mệt mỏi đối với tất cả chúng tôi.
Hơn nữa, có lẽ hai người họ rất cần một khoảng thời gian riêng tư đó.
Mệt mỏi là thế, nhưng tin đồn này vừa lắng xuống, tin đồn khác lại rộ lên.
Có người đã trông thấy Gã Có Sừng và Chàng Hiệp Sĩ..
ừm..
thân mật với nhau.
Theo như những vị khách của tôi kể thì mấu chốt câu chuyện là như này: Người kia lúc đi vào rừng để đốn củi - chắc là một tiều phu - thì gặp Chàng Hiệp Sĩ.
Người đó bất ngờ muốn lại gần chào hỏi, thì phát hiện ra Gã Có Sừng bám sát ngay sau lưng cậu hiệp sĩ ấy.
Trông cậu ta không có vẻ gì là bị bắt giữ hay uy hiếp cả, nên người tiều phu mới trốn sang một bên để xem thế nào.
Và điều bất ngờ nhất đã xảy ra: Hóa ra Gã Có Sừng đã đưa Chàng Hiệp Sĩ về nhà, thậm chí cả hai còn ôm chia tay nhau một cách thân thiết.
Thế là cả thị trấn Xavia náo loạn cả lên.
Họ tìm bất cứ ai có thể gọi là thân thiết với Chàng Hiệp Sĩ để mà tra hỏi.
Tất nhiên, là trong đó có cả tôi.
Họ xông vào quán tôi một cách thô lỗ, luôn miệng hỏi và cố gắng moi ra từ tôi thông tin quan trọng.
Nếu như không phải vì không muốn nằm chết đói ở nhà thì tôi đã đóng sập cửa quán và cao chạy xa bay rồi.
Tôi ngồi phịch lên chiếc ghế trước quầy pha chế, xoa xoa thái dương.
Bình thường thì tôi thích đứng hơn, nhưng việc ngăn đám người nhiều chuyện kia quậy tung quán của tôi lên đã khiến chân tôi rã rời đến nơi.
Mọi thứ đã rối tung lên không ngừng nghỉ được 5 ngày rồi, và hôm nay tôi không hề muốn có bất kì ai đạp cửa quán tôi và hỏi han một cách bất lịch sự.
May mắn thay là ngoài những người khách quen (trừ Gã Có Sừng) đến uống trà tán gẫu thì những chuyện xảy ra trong 5 ngày vừa rồi không tái diễn nữa.
Trời đã xẩm tối, bầu không khí hơi lạnh đi báo hiệu cho một mùa đông sắp tới.
Kim đồng hồ mới chỉ đến số 8, tôi đã bắt đầu dọn dẹp quán chuẩn bị đóng cửa rồi.
Dù sao thì Chàng Hiệp Sĩ và Gã Có Sừng cũng sẽ không đến tối nay, tôi chẳng việc gì phải hại bản thân ngồi lâu thế cả.
Tôi trên đường về nhà của mình, dưới bầu trời đầy sao, bay bổng với những suy nghĩ riêng tư.
Tôi vẫn nhớ như in vụ cá cược giữa tôi và Gã Có Sừng.
Trong nước sôi lửa bỏng thế này, tôi lại cảm thấy mình gần như đang đạt được chiến thắng của mình, để Gã Có Sừng phải khao tôi một bữa.
Gì chứ người như tôi thì lúc nào cũng có thể tranh thủ được.
Nhưng chuyện đó để sau đã, giờ tôi chỉ muốn ăn bữa tối ấm cúng và chui vào chăn ngủ đến chiều hôm sau thôi.
Bước trên con đường mòn vắng vẻ, tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi to tên của tôi.
"Saron! Saron! Saronnnnnn!"
Là cậu bạn của tôi! Ở chương 2 tôi đã không có cơ hội giới thiệu cậu ấy rõ ràng, nên để tiện thì tôi sẽ lấy biệt danh tôi thường gọi cậu ấy - Bé Tí.
Bé Tí hoảng hốt chạy lại chỗ tôi, và không khó để tôi nhận ra hình dáng Chàng Hiệp Sĩ chạy bên cạnh.
Gương mặt cậu ta đầy vết xước và bầm tím, rõ ràng là do bị đánh.
Tôi nghe rõ ràng, từ đằng xa, giống như lúc còn ở Hẻm Tối, tiếng hò hét xử tử kẻ phản bội.
Biết chuyện không đơn giản, tôi lập tức kéo Bé Tí và Chàng Hiệp Sĩ núp vào một hốc cây sâu hoắm, và đợi cho đến khi tiếng chân rầm rập ngoài kia lặng đi.
Bé Tí nắm lấy vai của tôi, thở hổn hển.
"Ôi Chúa ơi, kinh khủng quá, thật kinh khủng quá! Cậu mau cứu Raphael đi."
Tôi tới gần Chàng Hiệp Sĩ đang ngồi bên cạnh, đầu gối co trước ngực.
Trên mặt và ở thân trên khỏe khoắn của cậu ấy có những dấu hiệu bị đánh đập bởi một nhóm người đông đúc.
Nếu như cậu bị đánh úp thì cho dù có khỏe đến mấy cũng bó tay.
Tôi quay sang bạn tôi vẫn đang run rẩy vì sợ hãi.
"Nhóm người đấy là ai?"
"Tớ thấy họ cầm theo những cây thánh giá.
Có lẽ là một nhóm tôn giáo."
Tôi gật đầu, tỏ ra mình đã hiểu mọi chuyện.
Giờ là lúc để tìm cách thoát khỏi đám người mà chắc chắn vẫn đang ở bên ngoài lùng sục.
Đi ra ngoài bây giờ cực kì nguy hiểm, nhà của tôi thì không xa gốc cây này lắm nên đó có thể là chỗ trú ẩn tốt.
Trước khi chuyển qua khu này sống, tôi đã có ý thăm dò và tạo một số lối tắt có thể cứu lấy tôi, mà trong trường hợp này là Chàng Hiệp Sĩ.
Tay tôi vuốt nhẹ ruột cây, phần vỏ tách ra rồi rơi xuống, để lộ một đường hầm bí mật.
Cơ thể Chàng Hiệp Sĩ đang bị thương, di chuyển khó khăn, nên phải mất một lúc chúng tôi mới đi hết đường hầm và tới nhà của tôi.
Tôi không sống ở cửa hàng của mình như Salina, nhưng thích những căn nhà nhỏ bé và đem lại cảm giác ấm cúng giống chị.
Vì nhà được xây dành cho một người ở, nên ba người chen chúc cùng nhau có hơi chật.
Tôi ấn Chàng Hiệp Sĩ ngồi xuống ghế, sau đó lục tìm hộp cứu thương trong tủ quần áo.
Bé Tí ngồi bên cạnh cậu ta, mặt lo lắng.
"Cậu bị thương ở những đâu nữa, Chàng Hiệp Sĩ?" Tôi bước về phía cậu ấy với hộp cứu thương trắng muốt vừa mới tìm thấy.
"Ở chân có vết rách.." Cậu nói, giọng mệt mỏi "Vai cũng thế."
Tôi xắn ống quần của Chàng Hiệp Sĩ lên.
Vết rách sâu hơn tôi tưởng, máu chảy ra không ngừng.
Khó nhằn rồi đây, tôi nghĩ sau đó giải thích.
"Sẽ hơi đau đấy, nếu không băng bó luôn bây giờ thì sẽ bị nhiễm trùng.
Cậu có cần một miếng vải để cắn không?"
"Không, tôi chịu được." Chàng Hiệp Sĩ quả quyết từ chối.
"Được.
Bé Tí, giữ lấy cậu ta, đừng đụng vào vết thương trên vai!"
"Rõ!" Bé Tí dõng dạc hô, giữ lấy hai cánh tay đang buông thõng bên hông của Chàng Hiệp Sĩ.
"Tại sao lại phải giữ.."
Những chữ cuối cùng chưa được thốt ra đã được thay bằng tiếng hét của Chàng Hiệp Sĩ.
Tôi đang đổ thuốc sát trùng lên, và như dự đoán, cậu ta bắt đầu giật nảy lên và muốn vùng khỏi ghế.
Vài phút sau,