Lúc Quỷ Sứ và Chướng Nguyệt chạy đến nơi, A Âm và bà La Sát đang đánh nhau, chính xác là hạc xám hung ác và mỹ nhân tóc trắng đang cào cấu lẫn nhau, cảnh tượng quỷ dị nhưng thê lương đẹp đẽ đến lạ.
Họ im lặng giải quyết xong hai nam La Sát, đang định giúp A Âm đã thì đã thấy nàng như hóa thành lệ quỷ, ra tay tàn nhẫn, ánh mắt ẩn chứa ý giết chóc, nhất thời quỷ da xanh và “người” đều đứng ngẩn ngơ một chỗ. Nô lệ mà bà La Sát nuôi chen chúc chạy ra ngoài, tiếng quỷ kêu ở hậu đường vang lên không ngớt, máu đen văng khắp nơi giống như mực nước của thi sĩ văn nhân Đại Đường bắn ra bốn phía.
Nam nữ ở gần đó đến xem náo nhiệt nhưng e sợ yêu thuật tà ác của bà La Sát nên không nhúng tay vào, chỉ đứng ngoài quan sát. Còn có kẻ gan lớn đi vào trong phòng, tìm kiếm bộ phận bị lấy mất của mình giữa đống chai lọ, hiển nhiên kẻ đó cũng từng làm giao dịch với bà La Sát.
Bà La Sát để ý đến đống bảo vật của mình, bà ta gầm rú thê lương, mái tóc bay múa càng thêm lộn xộn, người bị A Âm mổ, chỗ nào cũng thấy vết thương. Bà ta giống như chó nhà có tang, Chướng Nguyệt đưa dao găm qua, hạc xám ngậm chuôi dao ở miệng, đâm thẳng đến.
Dao găm kia đã từng nhuốm máu thịt bao người, tích tụ rất nhiều oán khí, nó nghiễm nhiên đã trở thành nửa pháp khí của cõi âm. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tiếng kêu rên càng thêm thảm thiết, bà La Sát áo đỏ tóc trắng dần tan biến, kéo theo đó là một đám quỷ nô phụ thuộc vào bà ta ở hậu đường cũng biến mất.
Hạc xám ngửa đầu hất văng dao găm, con dao cắm vào xà nhà trên đỉnh đầu. Có nam nữ La Sát chen vào căn phòng nhỏ hẹp, định nhân cơ hội lấy lại đồ của mình. A Âm thét to một tiếng, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Phạm vi quanh thân hạc vẫn tràn ngập sát khí như cũ, trong hai con ngươi không thấy tròng trắng, chỉ có một màu đen pha chút sắc xanh. Nàng nói: “Ai nhìn thấy bình lưu ly chứa ngọn lửa xanh lam?”
Có nữ La Sát run rẩy giơ lên, Quỷ Sứ nhảy lên mặt bàn thò tay lấy đi rồi quay lại cạnh A Âm. A Âm nói tiếp: “Những thứ khác thuộc về các ngươi.”
Luồng khí đen vờn quanh người hạc xám, một yêu tinh da xanh, một người đàn ông tuấn tú bước ra khỏi căn nhà âm u của bà La Sát. Lúc đi ra, A Âm mang theo dao găm cắm trên xà nhà.
Nàng quay đầu tạo ra một kết giới màu xám rồi đốt một mồi lửa.
Chướng Nguyệt nhìn đã quen, Quỷ Sứ lại có phần nghiêm túc, hắn cảm thấy hành động lần này của A Âm rất tàn nhẫn nhưng thấy luồng khói đen vẫn vờn quanh người A Âm mãi không tan, lại thêm bây giờ nàng không ở trong hình người, nhất thời khó mà đoán được tâm tư của nàng nên hắn không lắm lời.
Sau lưng có tiếng quỷ kêu không ngừng, bọn họ rời khỏi La Sát, trước mặt là cát vàng mênh mông, sắp đối mặt với sa mạc rộng lớn vô ngần, họ dừng lại nghỉ chân.
Hôm nay là ngày chí âm, rất tốt.
A Âm hóa thành hình người, bộ quần áo màu xám tro vẫn rách tơi tả như cũ, để lộ một nửa chân, bụng và cánh tay mảnh khảnh. Mái tóc dài của nàng bị bà La Sát túm, bù xù lộn xộn. Nhưng vẻ hung ác hòa với tình cảm ấm áp dịu dàng tạo thành một gương mặt nhuốm đầy tang thương lẫn cô độc nặng nề. Nàng vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, nay bởi vì nhưng chuyện này mà càng thêm phần đằm thắm.
Dù là Chướng Nguyệt thường xuyên nhìn thấy mỹ nhân quyến rũ cũng thoáng ngạc nhiên. Nàng chắp tay trước ngực làm lễ, cung kính khom lưng nói: “Đa tạ.”
Chướng Nguyệt đáp lễ, nhưng tay phải chốc thì sờ trán, vuốt tim trước ngực, cuối cùng gác trên đầu vai trái, khẽ vuốt cằm.
“Chuyện nhỏ mà thôi.” Quỷ Sứ hừ lạnh: “A Âm không cám ơn ta?”
A Âm ngồi trên mặt cát vàng, xé một miếng vải nhỏ trên vạt áo rách bươm buộc tóc.
“Ta cám ơn ngươi làm gì? Lúc xin ngươi ngươi bảo không đến, sao bây giờ lại đến?”
Quỷ Sứ vốn là người ở nước Già Tất Thí, cách nước La Sát không xa. Trước khi A Âm đi La Sát lần nữa, từng xin Quỷ Sứ đi cùng, hắn cũng có thể nhân dịp này về thăm Già Tất Thí, nhưng hắn không đi. La Sát hiểm ác, hắn tránh còn không kịp nữa là. A Âm hiểu, nàng đã đến đó, tất nhiên biết nước La Sát hỗn loạn ra sao, huống hồ bà La Sát còn là một bà quỷ điên khùng đến cực điểm…
“May mà ta đến, không thì ngay cả mấy cọng lông chim của ngươi cũng không nhặt được.”
A Âm buộc lại mái tóc dài, ngẩng đầu nhìn con quỷ da xanh ngồi trên tảng đá lớn, sát khí quanh người dần tiêu tán, nàng cười cười bảo, “A Dược, ngươi đến đây, ta rất vui.”
Giữa bạn bè tốt, không có lời nào diễn tả hết sự biết ơn.
Sau đó nàng giơ tay ra, đưa cho hắn một viên nội đan màu đen, là thứ còn lại sau khi bà La Sát chết. Chỉ có những con quỷ linh lực thâm hậu như bà ta sau khi chết đi mới có thể hóa ra một viên nội đan hiếm có.
Quỷ Sứ há hốc miệng, “Ngươi… Đây là…”
A Âm cười, “Quỷ đan của bà La Sát. Cho ngươi, ngươi có thể huyễn hóa thân người. Ngươi muốn biến thành ai hoặc là biến ra bao nhiêu dáng vẻ để thay đổi đều được.”
Chướng Nguyệt chắp tay sau lưng đứng cạnh đó, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, thầm nghĩ đây là đồ tốt.
Nàng thấy dáng vẻ ngu ngơ hiếm thấy của Quỷ Sứ thì nhét vào tay hắn, ép hắn nhận lấy, “Khi nào đến Trường An hãy tập trung nghiên cứu một phen, ngươi là người thông minh, chắc chắn sẽ vận dụng rất tốt.”
Tiểu quỷ da xanh một tay ôm bình lưu ly chứa ngọn lửa xanh của nàng, một tay cầm viên nội đan, đứng sững sờ tại chỗ, hắn vẫn cảm thấy khó tin. Quỷ đan của bà La Sát, dù A Âm đã có thân người thì ăn vào cũng rất bổ, hơn nữa còn có thể kế thừa một số pháp thuật tinh quái của bà La Sát… Ấy thế mà nàng lại chống cự được cám dỗ, tùy tiện đưa cho hắn.
Thế gian có bạn bè người yêu ôm nhau sưởi ấm, vậy Quỷ giới thì sao? Quỷ Sứ không biết mình đã sống mấy trăm năm, thậm chí là gần ngàn năm nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được thiện ý mà không cần báo đáp, điều này đến từ quỷ Âm Ma La si tình đến cố chấp. Vào lúc này, hắn bỗng hiểu rõ mọi chuyện.
Chẳng hạn như vì sao A Âm lại có chấp niệm sâu đậm với Trúc Hàn đến thế, nguyện vì người đó mà đi đến La Sát hai vòng, cậy mạnh bắt ác quỷ, thậm chí còn vì người đó mà muốn làm một người phàm bình thường. Tất cả chỉ vì, trong những năm tháng cô đơn dài đằng đẵng, nàng từng nhận được một phần thiện ý ít ỏi, nàng muốn giơ tay nắm chặt lấy nó, khắc sâu vào đáy lòng, dốc sức báo đáp.
Cuộc đời con người ít nhiều đều phải trải qua đắng cay gian khổ, chân lý chỉ gói gọn một câu “quý trọng người trước mắt, chớ nói chuyện mai sau”.
A Âm xì một tiếng khinh thường, vỗ vỗ đầu hắn, “Hồi hồn. Nhớ cất kỹ quỷ đan, bình lưu ly ngươi cũng mang về chỗ mình trước đi. Ta đi trước đây, chắc chắn tiểu hòa thượng rất nhớ ta.”
Quỷ Sứ kéo cổ tay nàng, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn quan tâm hỏi thăm, “Ngươi…. sát khí trên người ngươi là thế nào?”
Nàng mỉm cười đáp lại, chi tiết trong đó thực sự rất phức tạp, nàng như đang cười khổ lại như vui vẻ vì gặp được may mắn, “Trên đường đến đây, ta đã ăn lệ quỷ ngủ gật.”
Lệ quỷ chạy trốn khỏi Địa Ngục đến vùng biên cương, nơi Quỷ sai buông lỏng tuần tra đã bị nàng ăn. Trên đường đi nàng luôn đè nén sát khí, mãi đến khi bà La Sát định động đến Trúc Hàn, mọi kìm chế đều tan rã.
Quỷ Sứ rất đau lòng, hắn thừa nhận, là đau lòng nhưng lời ra