Thông tin truyện Quan Trừng

Quan Trừng

Tác giả:

Lượt xem:

711

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 12729 lượt

Review Truyện Quan Trừng

Tác giả: Thị Từ
Thể loại: Cổ đại - dân quốc - hiện đại, huyền huyễn, ngược luyến tình thâm, sủng, kiếp trước kiếp này, HE.
Độ dài: 86 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
Văn án
A Âm hỏi Phật: Chấp niệm sâu nặng, sao đặng thoát thân?
Phật hỏi lại: Chấp niệm thế nào?
“Chỉ thấy sát na là chàng, niệm thuấn là chàng, đạn chỉ là chàng, la dự tu du đều là chàng.” (*)
Bụng bỏ thầm thêm câu “Tai kiếp cũng là chàng”.
Phật tỏ tường: Chấp niệm dễ gỡ, khúc mắc khó cởi.
Khúc mắc? Khúc mắc chi đây.
Từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là hai chữ “Quan Trừng”.
(*) Khái niệm thời gian trong Phật giáo Trung Quốc: Sát na (tiếng Phạn: ksana) là một niệm (ý nghĩ vụt lóe), hai mươi niệm bằng một thuấn (cái chớp mắt), hai mươi thuấn thành một đạn chỉ (cái búng tay), hai mươi đạn chỉ làm một la dự (tiếng Phạn: lava), hai mươi la dự nên một tu du (khoảnh khắc), ba mươi tu du tròn một ngày đêm.
***
“Tạng kinh” có ghi, loài quỷ hóa thành từ hơi khí thi hài của người mới chết gọi là “Âm ma la”.
Lần đầu tiên A Âm gặp Hàn Trúc là vào buổi thịnh thế năm Khai Nguyên.
Chàng là luồng phật quang từ xá lợi Phật cốt ấp ủ ra, lại chuyển thế thành một sa di chín tuổi khôi ngô tuấn tú, lần đầu xuống núi truyền tin, vì cứu thỏ rừng bị thương mà chậm trễ giờ về chùa.
A Âm là một cột khói dựa vào chấp niệm hóa thành một âm ma la ngàn năm khó gặp trong rừng già, tựa sống chẳng phải sống, tựa chết chẳng phải chết, không có danh hiệu lúc sinh tiền, không có thân phàm xác thịt.
Đó là lần đầu tiên tiểu sa di xuống núi.
Mắc kẹt trong rừng thẳm, mở miệng lời loạn bậy.
Đêm ấy tương ngộ, một đằng quỷ âm ma la, một đằng truyền nhân Mật tông.
Một buổi gặp gỡ, ba đời ba kiếp, vĩnh viễn chẳng có ngày yên bình.
***
Thiên Thịnh Đường, mười năm sau.
Âm ma la gặp cơ duyên hóa thành người, thật là chuyện hiếm có giữa thế gian, ắt sẽ mang chấp niệm sâu nặng nhất gần trời cuối đất.
A Âm chính là con quỷ may mắn ấy, mà chấp niệm của nàng lại chính là tiểu hòa thượng mặc áo hải thanh màu huyền năm nào.
Nơi chùa Bát Nhã trên đỉnh núi, hai ngọn nến cao trước tượng Phật hằng đêm dai dẳng cháy mãi chẳng tắt, cũng vì sâu dưới đáy lòng tiểu hòa thượng cứ mãi vướng mắc một giọng nói.
Suốt ngày suốt đêm, vòng đi vòng lại, không chút ngơi nghỉ.
Cho đến một ngày, khi giọng nói ma mị ấy lại cất lên sát rạt bên tai, khàn khàn thì thầm.
“Tiểu hòa thượng… Em trở lại rồi…”
Ngón tay siết mạnh, tràng hạt đứt dây, lộc cộc vang tiếng, tản mát khắp đất.
Thế gian này chỉ có A Âm, là đáng thương nhất, nàng cho rằng một tia thật lòng mình nhận được ấy là toàn bộ, ngây ngô ngốc nghếch tìm về. Không mang hồn người, là nữ quỷ, không phân biệt thiện ác thị phi, hành xử chỉ tuân theo bốn chữ điều lòng mong muốn.
Thế gian này cũng chỉ có Quan Trừng, nói rằng phổ độ chúng sinh, lại đi độ nữ quỷ đáng thương trong thế tục là A Âm đầu tiên.
“Pháp hiệu Trúc Hàn, pháp danh Quan Trừng.”
Chẳng biết tự bao giờ, phàm trần thế tục, hồng trần cuồn cuộn. Bất kể người hay quỷ cũng đều dễ dàng sa vào lưới tình, trở nên khờ dại, chẳng thể tự kiềm chế.
Gặp Quan Trừng như sơn thủy tương phùng, âm dương tương hợp, chàng chính là ánh sáng nơi thế tục hỗn loạn, là điều tốt đẹp duy nhất suốt năm trăm năm A Âm mòn mỏi đợi chờ.
Người tu Phật phải trải qua ba giai đoạn: Thấy non là non, thấy nước là nước; thấy non không phải non, thấy nước không phải nước; thấy non chỉ là non, thấy nước chỉ là nước. Quan Trừng đạt được điều đầu tiên nhưng lại không đạt được điều tiếp theo. Bởi chỉ cảm thấy, bất kể là mở mắt hay nhắm mắt đều thấy non là nàng, thấy nước là nàng… 
Dù cho người người bất mãn, phá giới động lòng, chàng cũng chẳng thể cầu lưỡng toàn. 
“Quãng đường đời này, ta trung thành với A Âm, lâu dài tít tắp, thần phật không thể thay đổi.”
“Trái lời thề này, tự nguyện đọa nê lê bị lệ quỷ ăn mòn…”
***
Thiên Dân quốc.
Trải qua vô số lần luân hồi, chịu đựng biết bao nỗi khổ thế nhân,
Hàn Thính Trúc, người Phụng Thiên, không rõ sinh thần.
Ngày anh sinh ra, một nhà sư đi ngang qua lấy tên cho là “Thính Trúc”. Nhà sư nói đứa bé này tiếng khóc quá lớn, mạng nhất định rất cứng, dễ dính máu tanh nên lấy một cái tên có liên quan đến nhà Phật. Trúc, không chỉ có ý nước Thiên Trúc mà còn liên quan đến mọi thứ của Phật giáo.
Thế nhưng một cái tên vẫn không đủ để chống lại vận mệnh xoay vần,
Lưu lạc ở bến tàu, gánh hành lí, làm côn đồ cho người ta, thỉnh thoảng buôn lậu,
Giữa bến Thượng Hải nặng mùi máu, giữa những năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng, không hằn dấu vết tháng năm cũng không biết thu mình,
Hàn Thính Trúc không tin vào nhân quả, lại vì đôi bàn tay nhuốm đầy máu tanh mà suýt biến mình thành ma quỷ khát máu vào lúc nào không hay.
Trời cao rủ lòng thương, giây phút gặp lại ấy, người con gái trước mắt như đã từng quen biết, cái người ta gọi là “một ánh mắt lầm lỡ cả đời”,
Anh đã chờ đợi mấy đời, chỉ để gặp lại nàng một lần - A Âm.
Một kiếp này A Âm tìm thấy Hàn Thính Trúc, chàng quả thật đã khác. 
Nhưng đã từng trải qua một lần yêu khắc cốt ghi tâm, đã từng cảm thấy chúng sinh linh hồn đều có ý nghĩa. Dù đến cuối sẽ còn vấn vương tiếc nuối, song cũng chẳng đủ để làm nàng sợ hãi, bỏ mặc.
Sự đời dễ biến, tâm ý không thay. Làm người chỉ cầu không thẹn với lòng,
“Em là ánh đèn rọi soi trong thời khắc đen tối nhất, là chiếc khóa tiên của liệt thần trên trời, trông thấy em, tâm tôi khắc an.”
“Yêu rất tốt đẹp, như gương mặt chàng vậy đó. Bất kể thời gian dời đổi, bãi bể nương dâu, tôi chỉ cảm thấy, mỗi một lần nhìn nhiều thêm một cái đều rất xa xỉ, cũng rất có hời.”
***
Thiên Hiện đại.
Thôi Giác đã từng nói với A Âm: “Hơn một ngàn năm tốt số của hắn đều bị cô phá hủy vào thời Thịnh Đường rồi.”
Tiểu sa di hải thanh màu huyền trong lòng có đèn sáng, đã hướng về phía Phật quang tháp cổ vào lần đầu gặp mặt ấy, chùa Bát Nhã là nơi nên duyên Phật của chàng, tiểu tăng tuệ mạng vô hạn, vốn sẽ đại thành. 
Vì mỗi một câu vui thích của nàng mà bị cuốn vào hồng trần thế tục, chết đi thê thảm.
Hàn Thính Trúc sát nghiệp đầy mình, bành trướng một phương. Chỉ vì nét u sầu trên khuôn mặt nàng, mang về bảo vật Vĩnh Trừng, đổi lấy họa sát thân. 
Đời đời kiếp kiếp, chàng thừa khổ thiếu vui, đều là do chấp niệm của nàng.
Nếu số mệnh cũng đã viết đầy bi thương, chẳng thà thuận theo ý mình?
Thế nhưng, khi nhìn thấy khuôn mặt người trong chốc lát, chỉ mong chàng cả đời này được thanh tịnh bình an.
Thật tham lam, cũng tự biết mình. Thật dứt khoát, nhưng rồi cũng lại đau lòng day dứt.
Phương Quan Trừng, đời thứ ba, A Âm thấy non chỉ là non, thấy nước chỉ là nước.
***
Năm ấy, mười lăm tháng Tám nhân gian, không thấy trăng tròn, chỉ thấy người viên sự mãn. Bên sông Vong Xuyên, trên đường Hoàng Tuyền ngày ngày quỷ đi ma lại, Quan Trừng và A Âm kết minh ước. 
“Ta nguyện chuyển thế làm người, ngộ được từ bi trong hậu thế sẽ trọn đời quy y Phật pháp.”
“Chẳng rõ vì sao vương phải sợi tình. Niệm tại A Âm hãm tại A Âm, ngàn thu vạn đời, chỉ chung tình với một A Âm.”
Lần đầu gặp em chẳng nói “quy y” thì đời này đã định vô duyên quy y.
Dẫu cho vạn vật thế gian đều vô thường, nghiệt duyên tu xong, Phật tổ khoan thứ. Về sau mỗi tấc ánh sáng và sao trời đều là trời cao quyến luyến, tình ngập thinh không.
 


Bình luận truyện