“Phương Quan Trừng đến đó”, chỉ có năm chữ nhưng lại nặng trĩu, đó là tất cả những gì A Âm quan tâm. Chướng Nguyệt không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói chỉ lấy cớ này, mới có thể khiến người không muốn ra ngoài ra khỏi cửa.
Năm 2013 là thời đại của trí tuệ nhân tạo, phim Hàn đều nói về tình yêu với người ngoài hành tinh, nhưng ngay cả điện thoại A Âm cũng không muốn dùng, cô muốn phân chia ranh giới với thế gian càng ngày càng phát triển, không hề bước qua dù chỉ một bước.
Nhưng đây đâu phải chuyện tốt.
Thấy dáng vẻ buông lỏng của cô, dường như trong ánh mắt đang lóe lên tia sáng do dự, Chướng Nguyệt đẩy cửa bước vào, vội vàng đẩy cô đến phòng ngủ thay quần áo.
Anh lịch sự đứng ở cửa, có lẽ bởi vì lò sưởi trong phòng quá ấm, giọng nói bình thường có phần lạnh lùng của anh lúc này thấp thoáng nét dịu dàng.
“A Âm, lâu rồi em không gặp anh ta đúng không?” Anh giống như một ngư ông cực kỳ kiên nhẫn từ từ thu mồi lại, “Trước đó ở Bắc Kinh, em cũng không ra khỏi cửa, lúc dọn nhà A Dược nói em chỉ mang theo một cái vali, có đủ quần áo mặc không?”
“… Có một cái áo khoác mùa đông.”
“Chỉ có một cái? Ngày mai chúng ta đi mua được không?”
Cô bất ngờ đồng ý thoải mái, “Được.”
Lần này đến phiên Chướng Nguyệt nghẹn lời, giống như đã chuẩn bị một bụng khuyên bảo nhưng cuối cùng đều bị chặn lại, một câu cũng không thể nói thêm.
“Anh chờ chút em buộc tóc lại, chắc chắn gió bên ngoài không nhỏ.”
“Ừm.”
Cô rất nhanh đã ra khỏi cửa, đợi đến khi nhìn thấy cái gọi là “áo khoác mùa đông” Chướng Nguyệt nhăn mày lại. Quả nhiên là thẩm mỹ của Quỷ Sứ, đó là một cái áo khoác nhung lông chồn.
A Âm cầm mũ nồi trong tay, còn có một cây trâm cài tóc, lặng lẽ bước đến trước gương búi tóc. Chướng Nguyệt im lặng đứng nhìn, cô đội chiếc mũ trắng tinh lên, chỗ nào cũng lộ rõ ba chữ “tôi có tiền”. Cô mặc trang phục này cũng được, nhưng khó tránh khỏi mang đến cho người khác cảm giác quá phô trương.
“Cái này. . . hình như trong tủ quần áo của anh cũng có một cái.”
A Âm nhướng mày, sắc mặt thả lỏng rất nhiều, “A Dược mua?”
“Ngoại trừ cậu ta ra thì còn ai nữa.”
“Đúng vậy.”
Quá khách sáo và xa cách.
“Ừm, anh ấy lúc nào cũng thế.”
Trước khi Chướng Nguyệt lái xe đi đã gửi Wechat cho Quỷ Sứ, lời ít mà ý nhiều: Đi ngắm pháo hoa mừng năm mới với A Âm.
Xe chạy ổn định trên đường, ngày cuối cùng của năm 2013, đường phố rất nhộn nhịp, nhất là hướng đi về phía quảng trường, xe cũng nhiều hơn. Đối với con quỷ sống ngàn năm thì kẹt xe chỉ là một khoảng chờ đợi quá ngắn ngủi, hai người đều không xem là gì, Chướng Nguyệt càng ung dung bình thản.
Người thường không sợ chết vượt qua dải phân cách, quỷ thì ngược lại, nghiêm túc tuân thủ luật giao thông, bạn nói xem có kỳ lạ không.
Không lâu sau chuông điện thoại reo liên tục, anh tranh thủ lúc đèn xanh nhận cuộc gọi video, sau đó đưa cho A Âm.
“Hử?”
“A Dược.”
Cô nhận lấy, nhìn màn hình điện thoại di động như tấm thẻ đang run run, không thấy rõ mặt người. Chướng Nguyệt liếc nhìn nói: “Chắc là anh ta đang ở dưới đất, tín hiệu không tốt, chờ anh ta lên trên đã.”
A Âm biết, anh nói Quỷ Sứ đang ở Âm phủ. Quả nhiên không đến mấy phút, hình ảnh như tấm thẻ kia bỗng chuyển thành nơi có ánh đèn sáng tỏ, khiến cô đang ngồi trong xe tối mờ cũng sáng chói theo, hơi chói mắt. Chướng Nguyệt mở đèn chiếu sáng lên mới giảm bớt đôi chút.
Quỷ Sứ ở đầu bên kia đang nói với giọng rất kích động, ghé gương mặt to bè sát màn hình điện thoại, “Vừa nãy tôi nói điên cuồng, thấy cô không để ý tôi mới nhận ra tín hiệu dưới đấy kém quá. Tôi đang được gặp ai đây? A Âm cô nương của chúng ta lại ngồi lên ô tô ra khỏi cửa, đáng lẽ ra trên đất dưới đất đều phải chúc mừng, bách quỷ cũng muốn reo hò.”
Cô hết cách với sự ồn ào của anh ta nhưng giọng nói thì dịu dàng hơn rất nhiều, bởi vì bây giờ cô đã nhiễm khói lửa, “Anh đừng nhao nhao lên thế, tôi đưa điện thoại cho Chướng Nguyệt đấy.”
“Đừng mà, Tiểu A Âm, cô chẳng hiểu biết gì cả. Ở nhân gian, lúc lái xe không thể nghe điện thoại đâu, như thế là trái với luật pháp, biết không? Cô nói chuyện với tôi, tôi đâu dám nghĩ còn có thể nhìn thấy cô trong video. Không biết cô còn định giữ cái điện thoại cùi bắp kia mấy năm nữa, thật sự tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho cô. Cái tốt của xã hội loài người tiến bộ cô lại không muốn hưởng thụ.”
“Lúc dọn nhà tôi quên mang theo điện thoại anh mua, bây giờ cũng không dùng đến.”
Giọng điệu của đầu bên kia rất vui mừng, “Chuyện này nhỏ thôi, cô bảo Chướng Nguyệt dẫn cô đi mua, quẹt thẻ của cậu ta. Mua điện thoại mới nhé, khoản tiền mấy năm trước còn chứ. Chướng Nguyệt? Anh có nghe thấy không, nhớ tranh thủ thời gian mua điện thoại mới cho A Âm, vứt cái điện thoại cùi bắp kia đi nhé? Tôi vừa nhìn đã thấy đau đầu.”
Chướng Nguyệt cười cười, trả lời một chữ ừ .
A Âm bị bầu không khí ấm áp lây nhiễm, cô mỉm cười, tay cầm điện thoại di động cũng không cứng đờ nữa, thoải mái thả lỏng, dáng vẻ dễ gần hơn.
“Anh đang bận?”
“Nhàn lắm, hai năm nay Diêm Vương ăn chơi, dạo trước bảo tôi nhận hạng mục này, tôi xây quán KTV, kết quả ông ấy trở mặt rất nhanh, đi quán bar một lần về lại muốn xây thêm quán bar. Tôi hỏi ông ta bao giờ mới thôi, cô biết ông ấy trả lời sao không? Cô nói xem sao đã thành quỷ mà còn ham mê trò chơi của nhân gian thế không biết? Cô đang mặc áo lông chồn tôi mua hả?”
“… Ừ.”
Bởi vì chỉ có cái áo khoác này.
“Phong cách Tây! Tôi thấy cô muốn đến Đông Bắc nên cố ý đi mua, người Đông Bắc đều có. Cô nhìn xem cô mặc rất đẹp.”
Chướng Nguyệt châm chọc không thương tiếc, anh ta chỉ nghe thấy tiếng, A Âm di chuyển điện thoại lòng vòng, “Anh nghĩ nhiều rồi, mai tôi sẽ đưa cô ấy đi mua vài món quần áo bình thường.”
“Áo lông chồn làm gì mà không bình thường? Anh thì biết cái gì? Đây chính da chồn nguyên bộ, đồ nhà quê. Bữa sau đưa món kia của anh cho tôi mặc.”
“Vâng, La công tử mắng đúng, ngài thích nhất là phong cách Tây. Lần sau gặp mặt sẽ mang trả ngài.” Đến tận bây giờ Chướng Nguyệt cũng không nhao nhao như Quỷ Sứ, anh ta thích động tay chân hơn.
A Âm chỉ cảm thấy đầu bên kia quá ồn ào, nhưng ồn ào cũng có chỗ tốt của ồn ào, lòng cô tĩnh lặng quá lâu, suốt quãng thời gian dài không có tiếng người bổ khuyết vào, bây giờ giống như một món đồ bị cưỡng ép nhận lấy hơi ấm.
Cô đưa di động quay lại, trong khung nhỏ ở góc trái xuất hiện gương mặt trắng ngần của cô. Lần này cô cười thật lòng, “A Dược, tôi nên sớm nói chúc mừng năm mới anh.”
Người đối diện không ầm ĩ nữa, Quỷ Sứ thu lại nụ cười, ngẩn ngơ mấy giây rồi gẩy gẩy sợi tóc ở trán che giấu cảm xúc, “Này, chúc mừng năm mới.”
“A Âm, mau nhìn đi. Mặc kệ anh ta còn là anh ta hay không, thì chắc chắn đều hi vọng cô vui vẻ hạnh phúc. Đương nhiên, tôi và Chướng Nguyệt cũng thế, chỉ là hai chúng tôi cộng lại vẫn chưa đủ.”
Ánh mắt cô thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt trốn tránh, kì thực là để làm dịu cảm xúc bộc phát, cô gật gật đầu, “Đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Ừ.”
Đương nhiên được, có gì mà không được. Chí ít bây giờ cô đang cố gắng hướng về phía trước, chứ không phải giam mình trong quá khứ, còn gì tốt hơn chuyện người từ bỏ từ bỏ chuyện lên bờ cuối cùng cũng bằng lòng giơ tay về phía bạn?
Không có.
Với Quỷ Sứ và Chướng Nguyệt