Đầu tháng Tám, Phương Quan Trừng không chịu được bạn bè năn nỉ, anh đặt vé máy bay đến Thượng Hải, dùng một cái tên đẹp đẽ là “kiếm thêm thu nhập”. Lấy cớ là bên kia tổ chức Hội nghị giao lưu công nghiệp quốc tế, mời Phương Quan Trừng đến làm người phiên dịch, bởi vì đây là lần đầu tiên bạn anh đứng ra tổ chức nên tìm người quen vẫn yên tâm hơn.
Lúc này A Âm mới biết ở Bắc Kinh Phương Quan Trừng từng làm nghề chính là phiên dịch. Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp, mà cái gì anh cũng am hiểu, lại thêm lúc vừa tốt nghiệp anh tiếp xúc với thương mại là chủ yếu, nhưng thực tế trong lòng anh cũng không quá thích.
Cô chỉ nghĩ rằng Phương Quan Trừng không thích nên mới đổi việc, quỷ cũng tùy hứng như thế. Hai người nhỏ giọng trò chuyện mới biết rằng hóa ra không phải như thế, làm người khó hơn làm quỷ rất nhiều.
Anh nói: “Sao chỉ vì không thích mà nghỉ việc được, lúc ấy anh kiếm được rất nhiều tiền.”
A Âm nói: “Vậy thì vì sao?”
“Nguyên nhân chủ yếu nhất là do bố anh qua đời.”
“Anh đau khổ lắm sau?”
“Có đau khổ nhưng ông ấy để lại tài sản cho anh, và cả số đồ cổ mà ông sưu tầm lâu nay.”
“…” Cô bật cười thành tiếng, giơ tay đánh anh, “Em còn nghĩ anh rất cao thượng.”
Anh ra vẻ nghiêm túc nói: “A Âm, anh chỉ là một người bình thường.”
Cô gật đầu,không hề cảm thấy căm ghét.
Người bình thường thì sao, người thường mới hiếm có, càng không cần nói đến ngàn năm trước Trúc Hàn đến chết cũng chưa bao giờ được làm người bình thường một ngày.
Một đêm trước khi xuất phát, anh mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và thực phẩm đông lạnh, đưa đến nhà A Âm. Anh còn đi vào phòng bếp, hướng dẫn cô dùng từng món đồ mới mua như thế nào, A Âm hùa theo anh, bị anh hết cách ôm ra khỏi phòng bếp, nói một câu: “Anh sẽ đốc thúc em ăn cơm đúng giờ, đến lúc đó sẽ nói cho em biết cái này dùng thế nào.”
“Được được được, Quan Trừng, sao trước kia em không nhận ra anh rất nhiều chuyện nhỉ?.”
“Nhiều chuyện?”
“Giọng thầy Phương chuyển thành nghiêm túc, là đang giận hả? Liệu em có thể dùng mỹ nhân kế nữa được không?”
“Không được, em có cởi hết cũng vô dụng thôi.”
“Ồ?” Cô ngân dài giọng, “Anh đang ám chỉ với em đúng không?”
Anh bật cười, “Ai ám chỉ em chuyện gì? Em mau giao thẻ căn cước ra đây.”
“… Không được!”
Gần đây ba chữ thẻ căn cước đã vây quanh cuộc sống sinh hoạt của hai người. Trong quãng thời gian ngọt ngào thuở ban đầu thỉnh thoảng xuất hiện chút gà bay chó sủa, vô tình lại biến thành trò chơi anh đuổi em trốn. Cũng từ hôm ấy Phương Quan Trừng bỗng nhớ ra gì đó, quấn lấy A Âm hỏi cô chuyện tuổi tác, anh cứ nghĩ nhìn cô chỉ tầm 25 tuổi là nhiều. Nhưng A Âm cứ nói mình hơn 30 tuổi, anh không tin nên khăng khăng đòi xem thẻ căn cước.
A Âm lén lấy thẻ căn cước luôn đặt trong ví nhưng chưa bao giờ dùng ra, bởi vì Quỷ Sứ dặn đi dặn lại nhất định phải mang theo bên mình. Cô nhìn thấy năm sinh ghi trên đó thì lập tức hạ quyết tâm không thể cho anh xem. Nay không giống xưa, thời Dân quốc mấy ông chủ có tiền đều thích tìm người trẻ tuổi, tái giá cưới vợ nhỏ hơn mười mấy tuổi là chuyện bình thường, nhưng bây giờ thì chuyện đó không nhiều. Huống hồ Phương Quan Trừng đã nói từ lâu, lúc đầu anh tránh được sự quyến rũ của cô chủ yếu là do vấn đề tuổi tác.
Hơn nửa đêm cô còn gọi Quỷ Sứ, lôi cổ anh ra khỏi cảnh tượng ôm người yêu mơ mộng đẹp, hỏi anh ta có thể làm cho mình cái thẻ căn cước lớn tuổi chút được không. Dạo trước lúc Quỷ Sứ làm thẻ căn cước cho cô đã cố ý đăng ký tuổi trẻ hơn để cô dùng được nhiều năm, sau khi biết sự thật thì không quan tâm Bệ Lệ bị đánh thức cũng phải mắng cô: “Cô đúng là mấy chục năm không yêu đương đâm ra ăn no rửng mỡ, hơn nửa đêm còn làm trò với tôi, có để cho người ta nghỉ ngơi hay không? Đi tìm Quan Trừng nhà cô làm chút chuyện đứng đắn đi!”
… Phương án này tuyên bố thất bại.
Kỳ thật đây chỉ là mấy trò đùa của những người đang yêu.
“Hàn Ẩn, có phải em còn là trẻ vị thành niên không, như thế thì tội lỗi của anh rất lớn.”
“… Tuổi em nhỏ đến mức sắp làm con gái anh được rồi.”
A Âm nghĩ thầm mình đã sống hơn ngàn tuổi, thế mà lại bị anh nói là trẻ vị thành niên, chênh lệch quá lớn.
“Có lý.”
Kết quả vừa dứt lời không lâu thì anh phát hiện ra trong khe hở ở ghế sofa có một cái thẻ, nhưng lấy ra xem thì thấy tên trên thẻ căn cước không phải Hàn Ẩn. A Âm nhào đến cướp lại, Phương Quan Trừng giữ chặt người trong ngực, giơ tay ra nhìn, may là lúc này thị lực anh rất tốt, không hề bị cận thị.
A Âm thấy anh nhíu mày, trên gương mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt, kiếp này anh thật sự rất thích cười, điều này không nằm ngoài hơn ba mươi năm qua cuộc sống của anh xuôi buồm thuận gió.
“Vẫn chấp nhận được, không khác dự đoán của anh là bao.”
Cô không phản kháng nữa, ôm chặt anh, “Ngẫm lại thì cũng chẳng có gì mà không cho anh nhìn được, tóm lại bây giờ anh cũng không đá em ra được đâu.”
Người nằm dưới hừ hừ hai tiếng, “Anh nào dám đá em, đá em rồi ai cho anh chiếm hời.”
“Anh xem đi, em đã nói chỉ cho anh chiếm hời.”
Phương Quan Trừng sinh năm 1982, trên thẻ căn cước của A Âm viết là năm 1992, kém nhau tròn mười tuổi. Anh nhìn kỹ còn thản nhiên nói: “Trái lại sinh nhật em rất lớn.”
A Âm không hiểu sinh nhật lớn là gì, thậm chí không biết sinh nhật hư cấu kia là ngày mấy tháng mấy.
“Sinh nhật lớn là gì? Xưa giờ em không quan tâm đến sinh nhật.”
“Sinh đầu năm là lớn, sinh cuối năm là nhỏ. Em sinh ngày 16 tháng 1 được tính là rất lớn.”
Cô nghe thấy ngày 16 tháng 1 thì mí mắt giật giật, nghĩ thầm trong bụng khi nào về Bắc Kinh nhất định phải đánh Quỷ Sứ một trận, bao nhiêu ngày đẹp không chọn lại chọn ngày này.
Vừa mở miệng giọng cô đã hơi lạnh lùng, “Đừng quan tâm chuyện sinh nhật nữa, xưa giờ em không có sinh nhật.”
Thấy cảm xúc của A Âm thay đổi, anh vuốt ve tấm lưng người trong lòng, “Sao thế?”
“Ngày đó có người đi đầu thai.”
Anh thử thăm dò, “Là người rất quan trọng với A Âm sao?”
Tâm trạng cô dần sa sút, buồn rầu vô cớ. Phương Quan Trừng lại giơ tay vuốt cằm, “Ừm, vậy anh sẽ không hỏi nữa.”
Giọng nói ngừng lại cũng là lúc những chiếc hôn vỗ về ập xuống, cánh tay cô quấn lên cổ anh, hô hấp giao hòa càng lúc càng nặng nề mà thân mật.