Trong bữa ăn, Thiệu Văn nói không ít tới quá khứ huy hoàng của Thiệu Quần khi còn bé, Lý Trình Tú nghe đến phấn khởi.
Trong ấn tượng của anh, Thiệu Quần đa phần đều là bá đạo hoặc trẻ con, cho dù làm nũng có khó liên tưởng tới sự đáng yêu, hoặc có lẽ là do sau này khi trưởng thành ngũ quan của đối phương sắc bén, tính cách cũng mạnh mẽ, cho nên anh cũng sớm quên mất chuyện khi Thiệu Quần còn bé cũng sẽ có phương diện đáng yêu cùng chật vật của một bé con.
Mới đầu Thiệu Quần còn ngăn cản chị mình, lúc sau thấy Lý Trình Tú cười vui vẻ, bèn dứt khoát đâm lao phải theo lao, mặc kệ cho chị mình muốn nói gì thì nói.
Sau khi ăn cơm xong, Thiệu Quần cùng Tô Kế Chương ra ngoài ban công hút thuốc tán gẫu chuyện theo đuổi vợ mình.
Thiệu Quần dạy anh rể mình cách theo đuổi chị mình, Tô Kê Chương hiến chút kế chuyện bên gối của hắn và Trình Tú, hai người bình thường thỉnh thoảng cùng cũng nhau uống rượu, nhưng cũng không dám rủ rê thêm ai, sợ về nhà khó giải thích.
Tô Kế Chương phả một hơi khói, âm thanh thoạt nghe như tiếng thở dài.
"Sao vậy? Chị tôi khó hầu quá sao?"
"Nữ vương sao dễ hầu? Tính cách như Trình Tú vẫn tốt hơn.
"
"Có bản lĩnh anh thử nói mấy câu này trước mặt chị tôi xem.
"
"Vất vả lắm anh mới từ phòng khách vào phòng ngủ, sao anh dám nói trước mặt cô ấy chứ?"
"Thực ra tính chị tôi cũng không xấu, chị mạnh miệng nhẹ dạ, giận còn biết biểu hiện rõ là giận, còn Trình Tú mà giận lên chỉ có nước xách đồ rời đi.
Chính là kiểu nhìn tính tình thì dễ chịu, nhưng người làm bằng sắt thép.
"
"Lý Trình Tú cũng tức giận sao?"
Thiệu Quần "hửm" một tiếng, sau đó trưng ra bộ dạng tôi nói đùa làm gì: "Lúc giận còn đè tôi xuống đất đánh.
"
Tô Kế Chương dùng ánh mắt biết rõ đang chém gió nhìn lại.
"Hai tháng nữa Nhân Nhân tròn mười tuổi, bọn tôi có tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho Nhân Nhân, để Trình Tú viết thực đơn đi, sau đó bọn tôi sẽ mướn đầu bếp phụ trách.
"
"Không phải lúc trước nói chỉ tổ chức nhỏ thôi hay sao?"
Thiệu Văn có từng đề cập với hắn, sinh nhật mười tuổi đơn giản chỉ mời người trong gia đình ăn một bữa.
Thiệu Quần nghĩ thầm, một bàn cơm mà thôi, khi đó hăn sẽ bên cạnh làm trợ thủ rửa rau cùng với Trình Tú, còn có thể bồi dưỡng tình cảm, sao hiện tại thay đổi.
Tô Kế Chương nói là do người nhà ầm ĩ một trận.
"Mẹ tôi muốn làm lớn, còn chị cậu thì đòi để Trình Tú làm.
"
Thiệu Văn vốn định chỉ mời người trong nhà dự sinh nhật Nhân Nhân.
Người trong nhà ở đây đương nhiên không bao gồm ông bà nội, hai vị này trọng nam khinh nữ, không thích Thiệu Văn, cũng không thích Nhân Nhân.
Tô Kế Chương thuộc người làm việc thầm lặng, mấy năm trước điều công tác đến phía Nam, không ở bên cạnh ba mẹ, mồm mép cũng không bằng đứa em trai, cho nên dù cho hắn có giỏi tới đâu, hai ông bà vẫn thích đứa con trai "có hiếu" kia hơn.
Thế nhưng Tô Kế Chương cùng Thiệu Văn thuộc kiểu cứng rắn, đối với người nhà cũng không lưu tình, đều là dạng không được người lớn ưa thích, hai năm qua Tô Kế Chương thăng chức, người bên nhà họ Tô phải dựa vào hắn, lúc bấy giờ ba mẹ hắn rốt cuộc mới để tâm đến Nhân Nhân.
Lúc trước bà nội Nhân Nhân đến công ty Thiệu Văn, nói là con trai bà có chút vấn đề liên quan công trình, hy vọng hai vợ chồng Thiệu Văn hỗ trợ.
Đúng lúc đó trợ lý mang bữa trưa vào, đây là bữa ăn Thiệu Văn mang từ nhà đến công ty, do Lý Trình Tú làm.
Vì có Nhân Nhân, hai người tiếp xúc càng ngày càng nhiều, Lý Trình Tú có lúc sau khi mời đến chơi xong sẽ làm thêm một chút để Nhân Nhân mang về, dù sao ăn thức ăn nhà làm vẫn sạch sẽ hơn hàng quán.
Thiệu Văn cúi đầu ăn cơm, lời lẽ vô tình nói, "Vi phạm công trình, vật liệu dùng hàng kém chất lượng, vì chút lợi nhỏ mà ném mặt mũi công ty, ánh mắt thiển cận như vậy có thể làm nên chuyện gì, bát cơm bưng đến tận miệng còn đập bể, sao, còn muốn tôi đút cơm dâng tận miệng?"
Bà Tô không dám đề cập thêm, chỉ nhỏ giọng nhân nhượng mấy câu, hiện tại không giống lúc trước, đứa con trai lớn từ lúc về lại Bắc Kinh đột nhiên một lòng một dạ về vợ con, cứ như muốn bù đắp hết thảy những oan ức mà hai người họ chịu đựng mấy năm qua, bà có xin con trai mình giúp, nhưng cầu tới cầu lui vẫn cầu tới chỗ Thiệu Văn.
Tô Kế Chương