Vào ngày sinh nhật mười tuổi của Nhân Nhân, cô bé mặc một chiếc váy công chúa ba mua cho, ngồi trên thảm trong căn phòng view hồ mở quà.
Chính Chính xung phong làm lao công miễn phí cứ dính theo đuôi chị họ phụ trách giúp chị mình khui quà.
"Chị ơi, đây là gì vậy?"
Nhân Nhân cúi đầu mở, là hộp âm nhạc, nhưng ở nhà cô bé có rất nhiều.
Cô bé lấy ra lau sạch ngắm nghía:"Hộp âm nhạc, Chính Chính cầm về chơi đi.
"
Chính Chính giơ chiếc hộp nhạc lên nhìn thấy tuyết bay bay xuống, "Chị ơi sao tuyết không chịu rơi xuống hết.
"
"Chờ nó lâu lắm, em lắc nó đi.
"
"Vậy em đổi ultraman em thích với chị nha.
"
"Không cần, chị cho Chính Chính đó.
"
Chính Chính bò đến trước mặt Nhân Nhân: "Toàn bộ đều là quà của chị sao?"
Chính Chính nhìn đống quà chất thành núi cao trong phòng hâm mộ nói, "Ngày mai Chính Chính sẽ chăm uống sữa, Chính Chính phải nhanh lên mười tuổi, mười tuổi sẽ có nhiều quà như vậy.
"
"Chị chia cho Chính Chính một nửa.
"
"Có thật không ạ?"
"Vậy sau này đợi Chính Chính mười tuổi, Chính Chính chia một nửa với chị.
"
"Lúc Chính Chính mười tuổi chị sắp mười tám rồi, chị chắc chắn quà lúc đó còn nhiều hơn em.
"
Chính Chính trưng đôi mắt to tròn đầy hâm mộ: "Vậy lúc nào chị cũng sẽ lớn hơn Chính Chính sao? Em không thể lớn hơn chị được ạ?"
"Không có đâu, em mãi mãi phải gọi chị là chị.
"
"Chính Chính muốn làm anh trai.
"
"Làm anh có gì hay ho đâu, ba chị mỗi ngay đều bị hai người em trai ở nhà làm tức giận xoay mòng mòng.
"
"Vậy thì có em gái cũng được ạ?"
"Em cho là có em gái tốt hả, mẹ của chị cũng bị hai em gái làm cho giận sôi máu kìa.
"
Chính Chính khổ não giúp chị gỡ quà, không có em trai cũng chẳng có em gái, chỉ còn có Trà Bôi.
Hai chị em cười đùa gỡ quà hết cả tiếng đồng hồ, Nhân Nhân dẫn Chính Chính xuống khu giải trí dành cho trẻ em dưới khách sạn chơi, Thiệu Văn đã bao toàn bộ khu này, cho nên hiện tại chỉ có bạn học Nhân Nhân cùng Chính Chính.
Chính Chính chơi với các anh các chị lớn hơn mình tận sáu tuổi thể lực nhiều, qua tí xíu bắt đầu mệt liền ôm bánh ngọt ngồi trên đu quay ăn, chợt nhìn thấy một cô bé buộc tóc sừng mặc quần áo nhăn nhúm bụi bẩn mở to mắt vịn hàng rào, thoạt trông vô cùng hâm mộ khát khao.
Chính Chính nghiêng đầu liếc mắt nhìn mấy anh chị đang vui vẻ chơi đùa, sau một lúc do dự cũng bò xuống đu quay đi qua: "Sao cậu không vào chơi?"
Cô bé nhìn bánh ngọt trong tay Chính Chính: "Chỗ này người có tiền mới vào được, nhà của cậu có rất nhiều tiền đúng không?"
"Hình như không đâu, ba ba tớ thường nhắc nhở không được lãng phí, nếu tiết kiệm được thì nên tiết kiệm.
"
"Vậy cậu trà trộn vào sao? Sao cậu vào đây được.
"
"Tớ vào từ cổng lớn.
"
"Vậy nhà cậu hẳn là rất có tiền.
"
Chính Chính nhìn thấy đối phương liên tục nhìn chằm chằm vào bánh ngọt của mình, liền nhanh chóng xoay bánh qua phần chưa bé con chưa đụng vào đưa tới: "Cậu ăn không? Tớ vẫn chưa ăn phía bên này.
"
"Cậu không ăn nữa à??"
"Tớ ăn no rồi.
" Chính Chính nằm nhoài trên bệ gạch sứ đẩy qua khe hở hàng rào: "Cherry kia ăn chua lắm luôn.
"
Cô bé nhìn Chính Chính một lúc mới cầm nĩa lên: "Ngày mai cậu còn ở đây không?"
Chính Chính nâng cằm trả lời: "Ngày mai tớ phải đi học, hôm nay chị họ tổ chức sinh nhật cho nên tớ mới đến tham dự.
"
"À, chính là cái người mặc váy hệt như công chúa kia ấy hả.
"
"Ừm, mặc váy trắng là chị tớ.
"
"Tôi cũng muốn mặc váy công chúa.
"
"Vậy cậu bảo ba ba mua cho cậu là xong mà.
" Chính Chính khờ dại nói.
"Tôi không có ba, chỉ có bà nội, hằng ngày nhặt giấy phế liệu chỉ đủ tiền ăn cơm, không có tiền mua váy.
"
"Giấy phế liệu là gì?"
Cố bé cắn cắn cái nĩa, sau đó lấy một ít chai nhựa cùng giấy carton đem lại cho Chính Chính xem thử.
"Chính là mấy thứ này, bình thường khi khách sạn tổ chức sinh nhật hoặc hôn lễ sẽ có rất nhiều phế liệu, cho nên phải canh để lấy, nếu bán sẽ đủ tiền ăn cơm một tuần.
"
"Hộp giấy cũng có thể bán lấy tiền?"
"Được chứ, nếu như kiếm được nhiều hộp tôi có thể mua váy công chúa rồi.
" Cô bé lập tức ăn cho xong miếng bánh ngọt, sau đó ghim lấy quả cherry ban nãy Chính Chính chê chua.
Chính Chính nằm nhoài bệ gạch sứ, bé con cứ như tiến vào một thế giới mà bản thân không biết gì.
Chính Chính ngẩng đầu nhìn trời, trên trời lúc này xuất hiện các đám mây nhỏ li ti tụm vào nhau hệt như hình vây cá: "Nếu như hộp giấy bị ướt không tể bán lấy tiền rồi.
"
"Cậu mau về đi, rời sắp mưa rồi.
.
"
"Làm sao cậu biết sắp mưa rồi.
"
Chính Chính chỉ chỉ bầu trời, "Đây