Trong lúc Hứa Thanh không ngừng bay tới gần phía Kim Cương tông, cho đến khi ánh nắng ban mai hiện lên, ánh mặt trời chiếu rọi trên mặt đất, Hứa Thanh đã thấy được mục đích của hắn ở phía xa.
Sơn môn Kim Cương tông! Kim Cương tông xây dựng trên một ngọn núi, kiến trúc vờn quanh khắp thân núi, đại điện trên đỉnh núi ở ngay dưới ánh mặt trời, hình như có quang huy tản ra, từ xa nhìn vào có phong thái phi phàm.
Chỉ là bây giờ tu sĩ trong tông phần lớn đã ra ngoài tìm kiếm chưa về, vì vậy đệ tử lưu thủ bên trong sơn môn không phải rất nhiều, trong sáng sớm, thỉnh thoảng mới thấy một thân ảnh.
Trong thần sắc của bọn họ mang theo sự kiêu căng, dường như đứng ở nơi đây liền có thân phận cao quý, trên một cái cầu hình vòm trong sơn môn còn có ba đến năm tên đệ tử đang đàm tiếu.
Trong câu chuyện phần lớn là nói về việc lão tổ ra ngoài tìm kiếm tiểu hài tử, trong ngôn từ biểu lộ lão tổ có chút chuyện bé xé ra to.
Còn có một vài người khác, thì ở riêng chỗ ở của mình khoanh chân thổ nạp, đang trong quá trình tu luyện.
Mà tông chủ Kim Cương tông, giờ phút này đang ngồi trong đại điện, thần sắc lạnh nhạt đọc một quyển ghi chép về lễ vật mà thành trì cùng doanh địa gần đó đưa lên.
Đáy lòng của gã cũng giống như những đệ tử bên ngoài kia vậy, đối với việc lão tổ ra ngoài, có chút lơ đễnh.
- Một tên thập hoang giả mà thôi, coi như là có chút bổn sự, nhưng cử hai vị trưởng lão cũng đủ để trấn áp rồi, lão tổ thật sự không cần phải đích thân ra tay, làm cho tông môn hiện giờ trở nên trống trải.
Tông chủ Kim Cương tông lắc đầu, thầm nghĩ việc này không có biện pháp, lời nói của lão tổ, không người nào dám ngỗ nghịch.
Mà vào thời điểm toàn bộ tông môn rơi vào trạng thái lười nhác, ở trên không trung, không có ai phát giác được Hứa Thanh, hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua.
Đầu tiên hắn cảm thụ một chút phương hướng gió thổi, sau đó vòng một vòng đến một khu vực thuận gió, cân nhắc tốc độ gió cùng với khoảng cách khuếch tán.
Cuối cùng lựa chọn một vị trí, không cho bất kỳ tu sĩ Kim Cương tông chút cơ hội phản ứng, lấy ra rất nhiều phấn độc, mặt không cảm xúc vung tay vẩy ra.
Phấn độc trên người Hứa Thanh có rất nhiều, giờ phút này hắn trực tiếp dùng tám phần.
Nhiều phấn độc như vậy hỗn hợp cùng một chỗ, trong đó có cái đã có độc tính cực kỳ kinh người, giờ phút này liền theo gió phiêu tán về phía Kim Cương tông.
Hứa Thanh cũng không lập tức ra tay, mà là đang chờ đợi.
Thời gian từng chút một trôi qua, bởi vì phấn độc quá nhiều, cho nên trong lúc khuếch tán, bầu trời cũng dường như dần bị lây nhiễm màu sắc, mơ hồ biến thành màu đen, ngay khắc này ánh mắt Hứa Thanh liền lóe lên hàn mang.
- Không sai biệt lắm.
Ngay khi màn trời màu đen này xuất hiện, rất nhanh liền khiến cho tu sĩ Kim Cương tông chú ý.
Người đầu tiên thấy là mấy cái đệ tử đang nói chuyện với nhau, bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn qua màn trời màu đen, nhao nhao sững sờ.
- Đó là cái gì?
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một đám màu đen này thổi qua một thân cây ở xa, khiến cho cái cây này lập tức héo rũ, thần sắc của mấy người đệ tử này bỗng nhiên đại biến.
- Độc!
Theo tiếng kinh hô truyền ra, đệ tử trong tông môn phát hiện một màn này liền nhao nhao chấn động, từng đạo thân ảnh nhanh chóng từ trong tông bay ra, thần sắc từng kẻ đều biến hóa, vừa muốn thi pháp tản ra độc phong.
Nhưng vào lúc này, thân ảnh Hứa Thanh trên bầu trời bỗng nhiên dùng tốc độ cực nhanh lao ra, hóa thành một đạo thiểm điện, một đường sấm sét, lao thẳng đến sơn môn Kim Cương