Những đống xương tàn phá màu nâu xám tản mát trên bờ cát màu đen, có cái đã phong hoá, lộ ra sự thô ráp không được đánh bóng, giống như mới tồn tại thời gian không lâu, phía trên vẫn còn dư lại thịt nát hư thối.
Gió biển thổi vào, lướt nhẹ qua đám cát sỏi trước mặt, qua đống đầu lâu chồng chất của cả người và thú vật, thổi vào trên người vị thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trên đó.
Khung cảnh tràn đầy sự âm u và tàn khốc của đảo Hải Tích chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, chỉ có ánh nắng hoàng hôn đỏ thẫm như lá rụng rơi xuống trên bờ cát, giống như vì cái chết của chúng nó mà đắp lên một tấm vải mồ.
Đáng tiếc, cái mộ phần này cũng là màu đỏ.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt nhìn đống xương cốt tàn phá ở bốn phía, trong lúc thiên địa đang dần dần tối hơn, bình tĩnh đi về phía rừng rậm, theo hắn tới gần, thân ảnh của hắn cũng dần tan biến ở bên trong bóng tối.
Ngay một khắc hắn bước vào rừng rậm, đêm tối như hai bàn tay to che đậy lại, bầu trời trở lên đen nhánh, ban ngày thoái vị.
Trong rừng, thân ảnh Hứa Thanh tựa như một đạo u linh, tốc độ cực nhanh, lên xuống từng gốc cây trên đại thụ, ánh mắt của hắn tựa như Ngụy Xỉ Điểu, vẫn đi về phía trước nhưng đồng thời cũng tỉnh táo quan sát bốn phía.
Hứa Thanh cũng không xa lạ gì rừng rậm.
Tuy nơi này là hải đảo, không phải là rừng rậm trong cấm khu năm đó, nhưng kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm lại đều giống nhau, nhất là khi cây cối trên mặt đất cũng tồn tại một chút dược thảo thông thường, cảnh này khiến cho Hứa Thanh có cảm giác quen thuộc, đồng thời thân ảnh của hắn ở trong rừng cũng như cá gặp nước, hành động nhanh nhẹn vô cùng.
Nhưng hắn cũng dần dần phát hiện một vài địa phương đặc biệt.
Ở trong rừng có rất nhiều cây cối sụp đổ, vả lại khu vực sụp đổ phần lớn là vị trí gần biển, hợp thành một tuyến đường.
Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại, giờ phút này hắn đi đến một chỗ cây cối sụp đổ, khi đứng ở chỗ này, đầu tiên hắn quan sát vị trí đứt gãy và phương hướng đổ xuống của cây cối bốn phía, sau đó cúi đầu đảo qua mặt đất và những cây cối bị tàn phá kia.
- Trên cây cối có vảy!
Hứa Thanh nhặt lên một lớp vảy bạc màu xám to bằng lòng bàn tay từ đống cây tàn phá trên đất, phía trên đó còn lưu lại một cỗ mùi tanh nhàn nhạt.
- Là da hải tích, còn có chút mới.
Trong đầu Hứa Thanh đã có phán đoán, hiển nhiên là những con hải tích leo ra từ biển, sau đó đi một đường về phía rừng rậm, những nơi đi qua cây cối bị cúng nó va chạm làm đổ.
- Những chỗ thế này có rất nhiều, nói rõ mỗi một con hải tích tới đây lột da đều không đi cùng một con đường, điều này cũng hợp lý.
- Chỉ không biết địa điểm cuối cùng mà hải tích lựa chọn lột da là ngẫu nhiên hay là!
Có một khu vực đại khái.
Hứa Thanh trầm ngâm, quyết định