Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn một tòa núi cao nhất trong mấy cái dãy núi trên đảo Hải Tích, ánh mắt sắc bén lên.
- Chỗ đó, có lẽ mới là bảo địa chân chính của hòn đảo này, hễ là hải tích có thể đi đến chỗ đó, nhất định đều là hải tích cường đại, da của bọn nó, mới có giá trị nhất!
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh không chần chừ nữa, dùng tốc độ cao nhất đi về phía ngọn núi cao nhất, một đường hắn không dừng lại chút nào, trong khi hắn linh hoạt xuyên thẳng qua, cũng chú ý tới vài chỗ trên dãy núi có thân ảnh tu sĩ ngồi đợi.
Những người này trên cơ bản đều là tán tu, tu vi đều vào khoảng Ngưng Khí tầng năm, mặc dù không phải rất mạnh, nhưng rõ ràng có thể thấy được trong mắt từng người đều hiện ra sự tàn nhẫn.
Mà bọn họ hiển nhiên cũng có tự mình biết rõ, cho nên đều lựa chọn một vài dãy núi nhỏ thấp, đối với việc Hứa Thanh lao đến, cả đám đều cảnh giác ngóng nhìn, nhưng khi chú ý thấy hắn chỉ là đi ngang qua, cả đám mới nhao nhao nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Thanh tương tự nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy nhiều tu sĩ cấp thấp như vậy đều hội tụ ở đây, nói rõ phán đoán lúc trước của mình có lẽ không sai, tỷ lệ tồn tại Trúc Cơ ở nơi này là không lớn.
Nhưng hắn cũng không phớt lờ, bởi vì nếu thật sự có tu sĩ Trúc Cơ, vậy xác suất lớn nhất chính là ở địa phương mà bây giờ mình đang đi tới.
Cứ như vậy, thời gian không lâu, dưới tốc độ của Hứa Thanh, hắn vượt qua mọi chỗ dãy núi, cuối cùng đã tới ngọn núi cao nhất trên đảo Hải Tích, mà theo hắn đến, từng tia khí tức lập tức từ trên đỉnh núi bộc phát ra, khóa chặt vị trí của hắn.
Bước chân Hứa Thanh dừng lại, sau khi cẩn thận cảm thụ, thần sắc có chút kỳ dị, hắn vẫn không phát hiện bên trong có khí tức của tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.
Vì vậy biểu cảm bình tĩnh đi thẳng về phía trước, đồng thời cũng chú ý tới trên ngọn núi này tồn tại rất nhiều lớp da hải tích hư hỏng.
Khí tức tràn ra trên những lớp da hải tích ít nhất cũng đều là Ngưng Khí tầng năm tầng sáu, khiến cho Hứa Thanh càng xác định phán đoán của mình, lúc hải tích lột da, sẽ đi lên địa phương cao hơn.
Về phần những khí tức dò xét về phía hắn, Hứa Thanh không thèm để ý tới, hắn đi thẳng đến đỉnh núi, rất nhanh liền đạt mục đích của mình.
Khu vực đỉnh núi là một cái thung lũng thật lớn, bốn phía có cây cối vờn quanh, bên trong phân tán không ít tu sĩ, tu vi của bọn họ rõ ràng cường hãn hơn rất nhiều so với những tu sĩ của các dãy núi khác, phần lớn là tu vi Ngưng Khí tầng tám tầng chín, thậm chí cũng có vài kẻ là Ngưng Khí đại viên mãn.
Hoàn toàn chính xác không có tu sĩ Trúc Cơ.
Mà đám tu si nơi đây, ánh mắt từng người hoặc là hung tàn, hoặc là âm lãnh hiện ra sự khát máu, rõ ràng đều là hạng người không cần mạng.
Vả lại bên trong đa số không phải nhân tộc, ngược lại dị tộc lại chiếm cứ phần lớn, trong đó có dị tộc độc hành, cũng có dị tộc đi thành đàn.
Cũng có một chút mùi tanh rất nặng của biển trên người, hiển nhiên đều là những người quanh năm ở trên biển.
Bọn họ đang ngóng nhìn Hứa Thanh.
Lúc Hứa Thanh đi tới đây, ánh mắt đảo qua