Thời gian không lâu, theo tiếng bước chân tới gần, một đoàn người Ly Đồ Giáo đi ra khỏi rừng rậm, đã đến thung lũng trên dãy núi.
Bọn họ có tổng cộng 8 người, trên người mặc áo đen thêu mặt trời huyết sắc, màu sắc thoạt nhìn rất quỷ dị, đồng thời khí tức âm lãnh tới từ trên người bọn họ cũng đặc biệt rõ ràng.
Nhất là lúc bọn họ đi về phía trước, dưới cái mũ trùm màu đen thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt lạnh lùng, bên trong không có bất kỳ chấn động cảm xúc nào, dường như tất cả sinh mệnh nơi đây ở trong mắt của Ly Đồ Giáo đều không có ý nghĩa tồn tại.
Cái loại cảm giác lạnh lùng đối với tử vong này khiến cho những người tán tu và dị tộc bên trong thung lũng nổi lên sự đề phòng mãnh liệt, coi như là tổ chức Hải Quỷ luôn luôn lấy danh xưng là tàn nhẫn, trước mắt từng người đều trở lên vô cùng kiêng kị.
Bởi vì tàn nhẫn, cũng là một bộ phận sắc thái của nhân tính, nhưng những người của Ly Đồ Giáo này thì giống như là vô số cỗ máy móc giết chóc không có bất kỳ tình cảm gì khác.
Bọn họ đi tới, khí tức âm lãnh cũng tùy theo đó mà khuếch tán, tràn ngập toàn bộ thung lũng, không ít tán tu biến hóa sắc mặt, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Đối với những tán tu rời khỏi, người Ly Đồ Giáo cũng không liếc mắt nhìn, sau khi bọn họ đến liền khoanh chân ngồi xuống, không hề nhúc nhích.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua những người Ly Đồ Giáo này, không nhìn thấy ca ca của tiểu cô nương lúc trước ở trong trong doanh địa thập hoang giả, vì vậy hắn cũng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt đả tọa.
Về phần lão đầu đường Bản Tuyền, lão vẫn chưa có trở về chỗ cũ, mà tìm một nơi bên cạnh tránh đi độc khí rồi khoanh chân ngồi ở đó, vừa cảnh giác Hứa Thanh, vừa cảnh giác tu sĩ bốn phía khác, đồng thời đáy lòng cũng nói thầm.
- Tiểu tử này đồng ý nhanh như vậy, làm cho ta luôn có cảm giác không bình thường, không có lòng tốt.
Cứ như vậy, ở trong không khí ngưng kết trên đỉnh núi này, 10 ngày trôi qua.
Trong 10 ngày này, không có bất kỳ con hải tích nào đến.
Loại hiện tượng này khiến cho chúng tu sĩ nơi đây đều mơ hồ có một loại dự cảm, mà mặt biển bốn phía cũng dần dần giảm bớt những gợn sóng, càng ngày càng bình tĩnh lại.
Dường như mưa gió nổi lên, vô cùng áp lực.
Mặt biển như thế, thung lũng cũng là như vậy, tất cả mọi người đều rơi vào trong trạng thái trầm mặc, duy chỉ có đại xà bên người lão đầu thường xuyên nhìn Hứa Thanh, phát ra thanh âm ọt ọt ọt ọt.
Hứa Thanh nghe không hiểu, không để ý tới, mà hắn làm cho mình luôn luôn bảo trì trạng thái đỉnh phong.
Dao găm đã được hắn lau chùi qua, mũi nhọn của que sắt được hắn ma sát để trở nên càng bén nhọn lăng lệ và ác liệt hơn, về phần kết minh, đây chẳng qua là hắn thuận miệng đồng ý mà thôi, Hứa Thanh sẽ không tin tưởng lão đầu, hắn cũng