Hồi lâu, trong màn nước mưa tung bay, thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện ở trên bờ cát.
Hắn đi qua bãi biển chôn hài cốt khắp nơi, những bộ hài cốt đã bị chôn dưới lớp cát bị nước mưa rửa sạch cát đất lại hiện ra bên ngoài, hắn đứng bên cạnh bờ nhìn biển khơi xa xa.
Biển khơi bên trong màn mưa, sóng lên gió xuống, giống như ẩn chứa vô vàn hung hiểm.
Hứa Thanh nhớ tới con thuyền của Ly Đồ Giáo, giờ phút này đã không còn nhìn thấy nó nữa.
Hắn biết rõ không có Trúc Cơ nào dám lên toà đảo này, cũng không có Trúc Cơ nào dám lưu lại ở quanh hải vực gần đây, nhưng Hứa Thanh cảm thấy nếu quả thật có Trúc Cơ mang theo ác ý, như vậy khả năng lớn nhất chính là đang ngồi đợi ở bên ngoài.
Chờ đợi tu sĩ Ngưng Khí đạt được thắng lợi trở về từ đảo Hải Tích, sau đó giết cướp lấy da hải tích, hoặc giả là đang chờ đợi người mà mình phái ra trở về.
Hứa Thanh không xác định được lần này tổ chức Hải Quỷ và người Ly Đồ Giáo có mang theo tu sĩ Trúc Cơ đi đến cùng hay không, nhưng nếu như có thì chắc giờ phút này đại khái đã nhận được tin tức, dẫu sao màn hỗn chiến vừa rồi quá lâu, hắn cũng không thể nào phong tỏa toàn bộ tin nhắn.
Cho nên sau khi Hứa Thanh suy tư một lát cũng không lập tức rời khỏi, mà khoanh chân ngồi xuống, lặng lẽ đả tọa ở đây, điều dưỡng tu vi và khôi phục thể lực.
Cho đến khi khôi phục hơn phân nửa, hắn mở mắt ra, nhìn biển khơi xa xa trong mưa, hàn mang trong mắt nồng đậm.
- Nếu như thật sự có Trúc Cơ...
Hứa Thanh cân nhắc trong đáy lòng, sau đó đè sát cơ xuống.
Hắn không xác định Trúc Cơ của đối phương có mấy vị, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ hắn không muốn tiếp tục huyết chiến.
Sau khi suy tư, Hứa Thanh đi đến bờ biển lấy ra Pháp Chu, vung tay phải lên, Pháp Chu lập tức truyền ra thanh âm ken két, bề ngoài vẫn như trước, nhưng phía dưới lại tróc ra một chiếc phi chu rất nhỏ.
Con thuyền phi chu nhỏ này được Trương Tam thiết lập ở bên trong, làm như vậy là để vạn nhất gặp phải nguy cơ, sau khi Pháp Chu tan vỡ liền có thể chạy trốn.
Nó không phải kiểu Pháp Chu mà tông môn chế tạo, kết cấu bên trong cũng không giống nhau, phương diện phòng hộ và công kích càng không thể nào so sánh được, nhưng nó cũng đã được Trương Tam luyện chế để chú trọng tăng thêm tốc độ, sau khi bày ra tốc độ cực hạn có thể trong thời gian nhất định bộc phát ra tốc độ gấp đôi tốc độ nguyên bản của Pháp Chu.
Chỉ là nếu dùng cái này trường kỳ trên biển, vậy thì hung hiểm rất lớn.
Hứa Thanh ngóng nhìn một lát, trong mắt lộ ra quyết đoán, hắn lấy xuống ngọc giản, điểu chỉnh khống chế Pháp Chu một phen, sau khi khiến cho Pháp Chu có thể tự mình vận chuyển, lại thiết lập quãng đường biển tự di chuyển cho Pháp Chu, rồi triển khai toàn bộ lớp phòng hộ, lại đưa mắt nhìn nó đi xa.
Nhìn qua Pháp Chu đang đi xa, Hứa Thanh cố nén đau lòng, quay người cất bước đi vào bên trong chiếc phi chu ở bên cạnh.
Đứng trên phi chu, một khắc chuẩn bị rời khỏi đảo Hải Tích, Hứa Thanh quay lại nhìn hòn đảo này.
Hòn đảo bên trong màn mưa biến thành một mảnh lờ mờ, cỏ cây trong mưa gió đang truyền đến âm thanh, tựa như tiếng xì xào bàn tán, dường như đang nghị luận về trận tranh đấu nhuốm máu vừa nãy.
Đêm mưa gió đã bắt đầu