Thời gian không lâu, đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại.
Hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ, từ phía trên mặt biển truyền đến, giống như đang dò xét tìm kiếm.
Hứa Thanh lặng yên không một tiếng động trầm xuống sâu hơn một chút, tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng cảm giác nguy cơ thủy chung tồn tại, mà phi chu giờ phút này cũng có chút không chịu nổi áp lực cùng dị chất dưới biển xâm nhập, mắt thấy nếu cứ tiếp tục nữa sẽ không cách nào sử dụng, Hứa Thanh nhíu mày, dứt khoát thu hồi phi chu, đắm chìm vào trong cơ thể của long kình biển cấm, lần nữa đi về phía trước.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Qua một đêm.
Cảm giác nguy cơ đến từ trên mặt biển dần dần giảm bớt, nhưng vẫn có vài tia vẫn tồn tại như cũ, giống như không biết đã dùng phương pháp gì mà tập trung được vào Hứa Thanh.
Khiến cho Hứa Thanh không dám có chút chủ quan, nghiến răng, đang lúc hắn muốn phóng tới chỗ càng sâu ở dưới đáy biển, muốn dùng cách này để tránh đi cảm giác khóa chặt bên trên.
Mà đúng lúc này, tâm thần Hứa Thanh bỗng nhiên chấn động, một cỗ uy áp khó có thể hình dung đột nhiên từ trên bầu trời trầm xuống, bao phủ tám phương đại hải.
Hứa Thanh ở dưới mặt biển cho nên không thấy nhìn tình hình trên mặt biển, nhưng vẫn có thể cảm thụ mãnh liệt sự kinh khủng của luồng uy áp này.
Đây chẳng phải là uy áp mà Trúc Cơ có thể hình thành, càng giống như là con quái vật khổng lồ nào đó ở trên trời tản ra khí tức.
Mà khi uy áp này xuất hiện, những tia cảm giác khóa chặt hắn kia dường như cũng trong nháy mắt hỗn loạn, giống như hoảng sợ bỏ chạy.
Hứa Thanh kinh hãi, mượn cơ hội này tăng tốc chạy nhanh hơn, cho đến khi một đường chạy ra khỏi phạm vi rất xa, không cảm giác được khí tức khóa chặt nữa, hắn chần chờ một chút, vẫn tiếp tục ở dưới biển mà đi về phía trước.
Nhưng hắn cũng biết mình không thể làm lâu dài như thế này được, nguy cơ ở dưới biển có lẽ giờ phút này sẽ không xuất hiện, nhưng nếu cứ trường kỳ đi ở dưới biển, nhất định sẽ càng nguy hiểm hơn.
Cho nên qua một lát, sau khi liên tục xác định trên biển không có cảm giác nguy hiểm nữa, Hứa Thanh liền cẩn thận trồi lên bên trên, một khắc nửa cái đầu của hắn lộ ra trên mặt biển, hắn liền nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn đã bị một màn trên bầu trời hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
Giờ phút này bầu trời vốn phải là sáng sớm, nhưng bây giờ đã hóa thành một mảnh đen nhánh.
Nguyên nhân để cho bầu trời đen nhánh là một mảng mây đen dầy đặc.
Phạm vi của đám mây đen này quá lớn, đủ mấy trăm trượng, che khuất cả bầu trời.
Chỗ hải vực của Hứa Thanh giờ phút này đang trong phạm vi bao phủ của nó.
Tiếng gió sét, tiếng nổ vang đang không ngừng ù ù trong mây đen, bên trong còn có từng đạo tia chớp đang phóng đi, kinh thiên động địa, dường như kiếp nạn của bầu trời.
Những nơi nó phóng qua, biển khơi dấy lên gió bạo, giống như đang quỳ bái tồn tại trên bầu trời!
Nếu như chỉ vẻn vẹn như thế thì cũng đành, nhưng thứ để cho Hứa Thanh càng hoảng sợ chính là, bên trong mảnh mây đen đang di chuyển này thình lình ẩn chứa một tồn tại không cách nào tưởng tượng được, nó lộ ra một bộ phận thân thể, tựa như có thể nghiền ép cấp độ sinh mệnh, khiến cho máu thịt toàn thân Hứa Thanh cũng trở lên cứng ngắc, linh hồn nổ vang, trong đầu trống rỗng.
Chỉ có mắt có thể sống động, khiến cho hắn có thể thấy rõ bộ dạng kinh khủng của tồn tại bên trong đám mây đen kia.
Đó là một sinh vật cực lớn, toàn thân thiêu đốt hỏa diễm màu đen, giống như