Đêm đen, những cơn gió thổi tới Pháp Chu trên cảng thứ 79 của Hứa Thanh, sau đó tản ra trên lớp phòng hộ của Pháp Chu, không cách nào xuyên thấu qua.
Nếu như nó có thể xuyên thấu qua lớp phòng hộ, thổi vào trong khoang thuyền của Pháp Chu, sẽ phát hiện trong này!
Không có ai.
Xa xa Pháp Chu, ở trong góc một căn nhà âm u, Hứa Thanh lặng lẽ dựa vào vách tường, khoanh tay lại trước ngực, lạnh lùng ngóng nhìn Pháp Chu của mình trong đêm tối.
Trong lúc ánh mắt của hắn lim dim đóng mở, bên trong ẩn chứa sự lăng liệt vô cùng.
- Tối nay, liệu sẽ có người tới hay không?
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh.
- Ừ…là một đêm thích hợp để giết người.
Hứa Thanh nhẹ giọng rù rì, trong đầu lại hiện ra cảnh lúc mình ra biển trở về, thấy được một mảnh mây đen mênh mông kia, cùng với tồn tại giống như Hoàng Ưng ẩn hiện bên trong mây đen.
Trước khi hắn thu hồi Pháp Chu ở chỗ Trương Tam, cũng đã hỏi về việc này, Trương Tam cũng không có kiến thức về cái này, chỉ là báo cho Hứa Thanh biết tồn tại này có liên quan cùng với cấm khu lớn nhất của Nam Hoàng Châu Hoàng Cấm.
Nó là Hoàng của mảnh cấm khu kia, tên là Viêm Hoàng! Cái tên Hoàng Cấm, cũng bởi vì nó mà sinh ra.
Nó là tồn tại chí cao vô thượng, không chỉ trấn áp mảnh cấm khu kia mà còn trấn áp toàn bộ Nam Hoàng Châu, thậm chí cái tên Nam Hoàng Châu cũng bởi vì nó mà được đặt theo!
Nam Hoàng… Hoàng của phía nam, ở phía nam đại lục Vọng Cổ, phía trên biển cấm có sinh linh Thần Tính Phượng Vũ Cửu Thiên, uy năng của nó có thể khiến cho bầu trời ảm đạm, vạn vật kính sợ, tôn xưng Viêm Hoàng, cư trú ở đất liền, do hay dừng lại nghỉ ngơi ở chỗ này cho nên đã được gọi là Nam Hoàng.
Về phần cụ thể thì Trương Tam cũng không hiểu rõ lắm.
- Viêm Hoàng.
Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, theo quá trình hắn tu hành, tiếp xúc và dần hiểu rõ, hắn đã có càng nhiều nhận thức hơn đối với cái thế giới này.
Giờ phút này có gió biển thổi vào, trong tiếng gió xen lẫn một chút tiếng ống tay áo bay phần phật, truyền vào trong tai Hứa Thanh, lập tức kéo hắn trở lại từ trong suy nghĩ, trong mắt hiện ra sự lạnh lẽo, Hứa Thanh không hề suy tư về việc của Viêm Hoàng nữa, mà nhìn tới bến cảng xa xa.
Rất nhanh, có năm thân ảnh chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Ba nam hai nữ.
Hai nữ tử phía trước Hứa Thanh không xa lạ gì, vô luận là mùi cá được gió thổi tới hay là thân ảnh của các nàng, đều bị Hứa Thanh nhìn lần đầu tiên liền nhận ra, hai vị này chính là tỷ tỷ của tên thiếu niên nhân ngư.
Tu vi cả hai đều không tầm thường, một kẻ Ngưng Khí tầng chín, một kẻ Ngưng Khí đại viên mãn.
Về phần ba tên tùy tùng phía sau cũng đều là tu sĩ nhân ngư tộc, tu vi phần lớn là Ngưng Khí tầng tám, nét mặt lộ ra bên dưới ánh trăng đều mang theo vẻ dữ tợn cùng sát cơ.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn bọn họ, ánh mắt chậm rãi nheo lại, nhưng cũng không lập tức ra tay mà nhìn về phía sau bọn họ.
- Mấy tên Trúc Cơ vệ đạo đâu, tại sao không xuất hiện?
Hứa Thanh trầm ngâm, rất nhanh, năm thân ảnh này tránh được đệ tử tuần tra, dưới ánh trăng dần dần nhích tới gần Pháp Chu của Hứa Thanh.
Có lẽ là tự kiềm chế vì phía sau có Tam điện hạ làm chỗ dựa, cũng có lẽ là bởi vì nhân ngư tộc cuồng vọng, một khắc khi tới gần Pháp Chu của Hứa Thanh, nữ tử muội muội trong hai vị nhân ngư tộc bỗng nhiên tăng vọt tốc độ, mắt thấy sẽ phóng tới.
Nhưng lại bị vị tỷ tỷ bên cạnh ngăn lại, rõ ràng vị tỷ tỷ này lý trí hơn rất nhiều, không hề hành động thiếu suy nghĩ, tay phải lập tức giơ lên lấy ra phù bảo.
Công hiệu của cái phù bảo này hình như cũng không phải là sát thương, mà là dò xét.
Sau thời gian mấy hô hấp, trong