Theo hoàng hôn dần ảm đạm, sắc trời bên ngoài cũng dần dần âm u, gió rét vù vù thổi tới, sau khi lướt qua doanh địa thập hoang giả thì biến thành càng lúc càng lớn.
Bởi vì thời tiết rét lạnh mà bụi bặm trên mặt đất đã trở nên vô cùng cứng rắn, không cách nào bị gió thổi bay lên, duy chỉ có một chút đồ bỏ đi mới bị gió thổi tới cuốn bay đi, truyền ra tiếng ồn ào xôn xao, đồng thời gió lạnh cũng thổi vào trên người một vài đứa trẻ đang co đầu rút cổ ở trong doanh địa.
Gió lạnh dường như hóa thành từng lưỡi dao sắc bén, muốn chém tất cả những sinh mệnh nhỏ yếu nơi này thành từng mảnh nhỏ.
Không bao lâu sau, những bông tuyết cũng không cam chịu yếu thế mà rơi từ trên trời xuống, phiêu tán ra toàn bộ Hồng Nguyên, tràn ngập khắp nơi mà tầm mắt có thể nhìn tới.
Tối nay, tuyết rất lớn.
Những bông tuyết lốm đa lốm đốm rất nhanh đã hóa thành trông như lông ngỗng, từng tầng một bao phủ khắp mặt đất, khiến cho đám người không có nhà để ở bên trong doanh địa thập hoang chỉ biết lạnh run, trong mắt mang theo tử ý và sự chết lặng.
Mùa đông năm nay hình như lại lạnh hơn so với trước kia, sẽ làm chết cóng càng nhiều người hơn nữa.
Trong gió tuyết, sau khi Hứa Thanh sửa sang lại xong tất cả thì đi ra khỏi nhà gỗ.
Hắn nhìn lên bầu trời đầy tuyết, cảm thụ sự rét lạnh trong thiên địa, rụt rụt vạt áo rồi lại đảo qua những đứa trẻ không nhà đang lạnh run trong doanh địa, sau khi trầm mặc một lát, hắn đi thẳng về phía trước nhưng không đóng cửa.
Căn phòng bên trong cánh cửa còn có một đống lửa ấm đang cháy, tương phản cùng nhiệt độ bên ngoài, khiến cho từng đoàn từng đoàn sương trắng tràn ngập ở trong đó hấp dẫn những đứa trẻ gần bên ngoài chú ý, tử ý trong ánh mắt bọn nó hình như trong một cái chớp mắt này lại có một tia hy vọng.
Trong gió tuyết, thân ảnh Hứa Thanh càng chạy càng xa, càng lúc càng nhanh.
Đến cuối cùng cả người hắn tựa như đã dung nhập vào trong gió, hóa thành một đạo tàn ảnh, không ngừng tiến tới gần về phía sơn môn của Kim Cương tông.
Khí huyết trong cơ thể hắn đang sôi trào, Hóa Hải Kinh của hắn đang vận hành, toàn thân của hắn có ánh sáng màu tím lưu động, trên đỉnh đầu mơ hồ có hình ảnh Thiên Đao đang nhanh chóng hội tụ thành hình.
Khi sắp đến, Hứa Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kim Cương tông bị bao phủ bên trong đám tuyết dày.
Ánh trăng bị những bông tuyết ngăn trở, vốn dĩ ánh trăng sáng nên chiếu rọi vào bên trong Kim Cương tông, nhưng lại tuyết chiết xạ ra bốn phía, điều này khiến cho tông môn ở dưới ánh trăng hiện ra rất là rõ ràng.
Tông môn chiếu thẳng vào trong mắt Hứa Thanh, hóa thành sát cơ lăng lệ ác liệt trong mắt hắn, trong nháy mắt tiếp theo, thân thể Hứa Thanh chợt bay lên!
Phi hành phù lập lòe tia sáng trên đùi của hắn, thân ảnh hắn như một thanh đao phát sáng mà lao thẳng đến bầu trời, phá vỡ gió tuyết, gào thét lao về phía đại điện trên đỉnh núi, càng lúc càng nhanh, trong chốc lát thân ảnh của hắn đã đến không trung trên đại điện.
Ngay lúc này hắn không có chút do dự nào, giơ tay phải lên, chợt chém một đao về phía đại điện trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt khi chém xuống, thiên địa phía sau của hắn nổ vang, hình ảnh một thanh Thiên Đao khổng lồ trực tiếp hiện ra ở phía trên bầu trời, gió tuyết tuy mạnh nhưng trong một cái chớp mắt này lại không cách nào rung chuyển Thiên Đao một chút nào, bên trên còn tràn ngập ánh sáng màu tím.
Theo cánh tay Hứa Thanh hạ xuống, Thiên Đao gào thét chém đứt gió tuyết, trảm về phía đại điện trên đỉnh núi.
Từ xa nhìn lại, Thiên Đao to lớn hơn mười trượng, trông cực kỳ kinh người, khí thế lúc hạ xuống còn vô cùng cuồng bạo, tựa như muốn trực tiếp chém tất cả những tồn tại ở trước mặt thành hai nửa.
Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã chém vào trên đại điện, vang lên tiếng nổ mạnh động trời, toàn bộ thân núi cũng bị chấn động, đại điện càng không chịu nổi một kích của đao này, tan vỡ từ giữa ra rồi trực tiếp nứt thành hai nửa.
Trong khe hở vỡ vụn, lộ ra bóng dáng của lão tổ Kim Cương Tông sau khi chống cự một đao đang không ngừng rút lui, thần sắc trên mặt cũng cấp tốc biến hóa.
Lão thấy được Hứa Thanh, nhưng không đợi lão mở miệng,