Hứa Thanh trầm mặc, tay phải bỗng nhiên cách không trảo một cái, que sắt màu đen lập tức gào thét bay đến, bị hắn chộp vào trong tay, hắn lạnh lùng nhìn hồi lâu, tay phải hắn khi thì dùng sức, khi thì buông ra, sau khi kéo dài mấy lần, càng ngày càng trầm mặc.
Hắn cảm nhận được cái que sắt màu đen này của mình, đích đích xác xác đã có khí linh, mà cái khí linh này!
Chính là lão tổ Kim Cương tông.
Đối phương không biết đã triển khai thủ đoạn gì, chủ động kết liễu bản thân, rồi lại chủ động chuyển hóa hồn thể trở thành khí linh, sau đó chủ động lựa chọn chui vào bên trong que sắt!
- Lăn ra đây!
Hứa Thanh có chút khó chịu, khẽ quát một tiếng.
Que sắt lập tức run rẩy, hư ảnh lão tổ Kim Cương tông nổi lên bên trên, nhìn biểu cảm Hứa Thanh, thân thể của lão run lên, vội vàng hiện ra vẻ mặt cười làm lành.
- Cho hỏi chủ nhân gọi tiểu nhân có chuyện gì?
Lời nói rất thuần thục, trên biểu cảm còn mang theo vẻ nịnh nọt, không có bất kỳ cảm giác không lưu loát nào, giống như đã từng luyện tập thực hành qua rất lâu rồi vậy, trên thực tế cũng đúng là như thế!
Lão tổ Kim Cương tông cả đời cẩn thận, hành động luôn ổn thỏa, lại ưa thích đọc sách cổ, ở trong cách nghĩ của người khác, thì lão thuộc về loại người có vấn đề về tâm thần, nói gọn là bị điên.
Nhưng chính lão lại không cho là như vậy, lão biết rõ chút tu vi ngay cả huyền diệu thái đều không thể mở ra của mình, ở trong cái loạn thế này cũng không được coi vào đâu cả, mà tông môn lại quá nhỏ, theo như lời bên trong sách cổ nói, lão và tông môn của mình rất dễ dàng trở thành hòn đá mài dao thứ nhất của người có vận khí lớn.
Mà hòn đá mài đao như vậy, lão tổ Kim Cương tông đã đọc qua vô số minh chứng bên trong sách cổ, đó là những quyển truyện tiên hiệp huyền huyễn ở thư viện, không ngoài dự tính thì đều bị chết rất thảm, không có một người nào còn sống, vì vậy lão ngoài hoảng sợ, cũng lo lắng cho tương lai của mình.
Nhưng kêu lão vứt bỏ hết tất cả những thứ này rồi quy ẩn thì lão lại không nỡ bỏ.
Vì vậy từ nhiều năm trước lão vẫn luôn cảm thấy đại khái mình có khả năng sẽ không xui xẻo như vậy, nhưng vì đề phòng vạn nhất, lúc đó lão vẫn đã làm chuẩn bị trước, bí mật tu luyện một môn công pháp tàn khuyết mà khi lão còn là thanh niên lấy được ở bên trong một khu di tích.
Người bình thường chắc chắn sẽ không đi tu luyện cuốn công pháp tàn khuyết này.
Bởi vì hiệu dụng của nó chỉ có một, đó chính là hiến tế bản thân trở thành một tồn tại như khí linh.
Vả lại khả năng thất bại cực lớn, một khi thất bại chính là hồn phi phách tán.
Nhưng mà lão tổ Kim Cương tông lại cực kỳ coi trọng cuốn công pháp tàn khuyết này, lão cho rằng cái này chính là một cái mạng khác của bản thân.
Cho nên lão chưa từng gián đoạn tu luyện nó, mà hình như lão cũng có một chút thiên phú ở phương diện này!
Lão cảm thấy tương lai nếu có một ngày như vậy, nếu mình thật sự bị người khác gi3t chết, như vậy các loại hành vi tự mình hứa hẹn nhận chủ và phát hạ lời thề có lẽ cũng rất khó để người khác tín nhiệm mình.
Dù là bị gieo xuống các loại sinh tử phù gì đó cũng rất bất ổn, rất dễ dàng bị người ta coi trở thành pháo hôi, sử dụng xong liền ném đi.
Mà ổn thỏa nhất, chính là trở thành khí linh trong vũ khí của đối phương.
Dù sao, tuyệt đại đa số tu sĩ vẫn cực kỳ để ý tới khí linh ở trong lòng.
Cái ý nghĩ này, theo việc lão càng đọc thêm nhiều sách cổ, nên càng lúc càng kiên định!
Thẳng đến ngày hôm nay, phương pháp tu luyện thành khí linh trong suốt cả đời của lão, rốt cuộc đã có đất dụng võ, khiến cho bản thân từ cục diện không thể sống, cứng rắn và may mắn thu được một đường sinh cơ.
Giờ phút này trong khi lão nịnh nọt, đáy lòng Hứa Thanh lại càng lúc càng khó chịu, lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, có chút do dự có nên giết hay không giết, nhưng khí linh lại quá mức trân quý!
- Tại sao ngươi lại biến thành khí linh?
Hứa Thanh lạnh giọng hỏi.
Lão tổ Kim Cương tông vội vàng hiện ra vẻ mặt nịnh nọt, lớn tiếng mở miệng.
- Vào nhiều năm trước ta đã có một giấc mộng, trong mộng ta nhìn thấy tương lai của chính mình, đó là gặp được một chủ nhân theo thiên mệnh, hắn sẽ