Quang Âm Chi Ngoại

257: Thiếu Niên Câm 1


trước sau


Chủ thành Thất Huyết Đồng.
Bên trong khu vực gần biển, gió mùa đông mang theo cảm giác âm nhu, quét khắp mỗi một chỗ hẻo lánh trên đường.

Khác với sự giá lạnh của khu vực Hồng Nguyên, cảm giác âm nhu ẩm ướt khiến người ta ngay từ đầu khó có thể phát hiện ra, cho đến khi nó được rót vào tận bên trong, mới dần dần từ bên trong tỏa sự băng hàn ra ngoài, sau đó mới có thể cảm thụ được cái lạnh của nơi này.
Mà lúc đó người ta muốn chống đỡ cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Giống như đệ tử dưới núi của Thất Huyết Đồng vậy, dưới gương mặt mỉm cười luôn ẩn giấu sự hung tàn, cũng như là trong bông có kim.
Cái này cũng là nét đặc biệt của ngọn núi thứ bảy.
Dường như mỗi đệ tử của ngọn núi thứ bảy đều có một chút thiên phú ở phương diện này, bọn họ rất giỏi về che giấu, bọn họ có thể không cần những cái tôn nghiêm hư nhược gì đó, bọn họ sẽ luôn lấy lợi ích làm tiêu chuẩn cao nhất, điểm này thì Hứa Thanh cảm thụ rất sâu sắc.
Dù bây giờ cũng coi như là hắn đã dung nhập vào trong hoàn cảnh của chủ thành Thất Huyết Đồng, vả lại theo tu vi của hắn đề cao, dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho bản thân có thể đứng vững bước chân ở trong Thất Huyết Đồng, nguy hiểm gặp phải cũng đã giảm bớt, cũng đã lấy được thanh danh.
Nhưng sự cẩn thận và cảnh giác của hắn thủy chung chưa từng giảm bớt một chút nào.

Bởi vì Hứa Thanh rất rõ ràng, trong hàng đệ tử Ngưng Khí của ngọn núi thứ bảy, tu sĩ cấp thấp tương tàn lẫn nhau thì thường thường sẽ có dấu vết để mà lần theo, nhưng mà tu sĩ đẳng cấp cao ở nơi đây, nhất là người đã đến Ngưng Khí tầng chín, tầng mười, phần lớn tâm cơ đều rất thâm trầm.
Bọn họ giỏi về ngụy trang, càng giỏi về ẩn nhẫn, như những con độc xà ẩn núp trong bóng tối, một khi bị bọn họ để mắt tới, nhiều khi đã tử vong rồi còn không biết được địch nhân chân chính là ai.
Trên thực tế, không chỉ là những người này như thế, những tu sĩ Trúc Cơ cũng tương tự như vậy, bọn họ cũng một đường vùng vẫy bò lên từ bên trong chủ thành, một đường đột phá lên tới Trúc Cơ, ở phương diện này thì dĩ nhiên bọn họ càng thêm am hiểu hơn nhiều.
Giống như Tam điện hạ... 
Giờ phút này, Hứa Thanh đang đi lại ở bên trong chủ thành Thất Huyết Đồng, biểu cảm của hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại tràn đầy cảnh giác, thậm chí còn chưa biến trở về bộ dáng nguyên bản.
Hắn đã hành tẩu ở bên trong chủ thành hơn nửa ngày rồi, nơi hắn đi phần lớn là chỗ có khá nhiều người, hắn không ngừng lưu ý bốn phía, cũng không ngừng lắng nghe toàn bộ những gì bọn họ nói.
Hắn đang tìm kiếm một chút dấu vết có khả năng để lại, nghiệm chứng xem việc giữa Tam điện hạ và nhân ngư tộc có phải đã thật sự gió êm sóng lặng rồi hay không, mà hắn cực kỳ kiên trì với việc quan sát thế này, đi từ ban ngày tới tận đêm tối.
Lúc màn đêm phủ xuống, Hứa Thanh cũng không biến trở về hình dạng nguyên bản của mình, thậm chí lần này hắn trở về cũng không dùng lệnh bài thân phận, mà dùng ngọc giản không ký danh để đi vào. 
Ngọc giản không ký danh của Thất Huyết Đồng đã tạo thành một cái sợi xích sản nghiệp, người có nhu cầu với cái này cũng không ít, đã trở thành lựa chọn đầu tiên cho những tên tội phạm truy nã và những người không tiện lộ ra thân phận.
Chỉ là giá cả của nó cực kỳ đắt đỏ, nhưng chỗ tốt tương ứng cũng rất lớn, thứ hấp dẫn người ta nhất trong đó chính là sự kín đáo. 
Thất Huyết Đồng thì nhắm một mắt mở một mắt với cái này, mặc dù thỉnh thoảng sẽ điều tra, nhưng đa số thời gian đều không để ý tới, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi không đụng chạm gì tới quy tắc và điểm mấu chốt của Thất Huyết Đồng.
Hứa Thanh giết tội phạm truy nã quá nhiều, ngọc giản như vậy trên người hắn cũng có một số, cho nên vào ban đêm hắn liền tìm một khách sạn còn mở rồi đi vào ở.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua, rất nhanh đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Hứa Thanh đã dò xét nhiều lần, dùng từng phương thức khác nhau để hiểu rõ, thậm chí

còn hao phí một chút linh tệ để mua một chút tình báo về Thất Huyết Đồng, nhưng vẫn không tìm thấy một dấu vết nào ở bên trong.
Hình như sau sự việc nhân ngư tộc thì không hề có phần tiếp theo sau, mà chỗ Tam điện hạ cũng thật sự không truy cứu gì cả.
Đồng thời trong khoảng thời gian này, chuyện mà đệ tử Thất Huyết Đồng nghị luận nhiều nhất, là trận thi đấu của ngọn núi thứ bảy.

Chuyện này là chuyện mà Hứa Thanh nghe nhiều thấy nhiều nhất trong ba ngày qua, trong tình báo mua được cũng phần lớn là thông tin về lần thi đấu này.

Dường như lực chú ý của tất cả các đệ tử bên trong Thất Huyết Đồng bây giờ đều đã đặt vào trên sự kiện này.
Điểm này cũng làm Hứa Thanh suy tư, sau đó trong ánh mắt hắn liền lộ ra vẻ thâm thúy.
Trận thi đấu 30 năm một lần của ngọn núi thứ bảy ở Thất Huyết Đồng rất là đặc thù, chiến trường thường thường được chọn là một khu vực bên ngoài, quá trình diễn ra lại cực kỳ máu tanh và tàn khốc.
Tựa như 30 năm trước, nơi được chọn chính là đảo của nhân ngư tộc.
Sau khi tiến hành một trận thi đấu trấn áp ở đó, nhân ngư tộc đã trở thành minh hữu của nhân tộc.

Còn mục tiêu lần này cũng đã được định xong, là chỗ của một dị tộc nhỏ ở trên quần đảo Tây San, dị tộc này tên là Linh Bắc tộc, phần lớn tộc nhân đều rất hung tàn khát máu, vả lại toàn tộc đều là hải tặc.
Phía sau dựa vào rất nhiều dị tộc lớn khác, cung cấp tài nguyên để đổi lấy che chở của bọn họ, đồng thời cũng hoạt động rất mạnh ở trên biển cấm. 
Bọn chúng cũng có uy hiếp rất lớn với những thuyền buôn hay đi lại trên biển cấm, nhất là thuyền buôn của Thất Huyết Đồng, gần đây đã bị bọn chúng cướp đi một số. 
Chuyện này dẫn tới sự tức giận của Thất Huyết Đồng, cho nên mặc dù đối phương đã đưa hàng trả lại rất nhanh, nhưng vừa hay gặp phải lần thi đấu 30 năm một lần của ngọn núi thứ bảy, vì vậy vị trí thi đấu lần này liền được an bài ở trên đảo Linh Bắc này. 
Việc này đưa tới sự chú ý cực lớn của mọi người ở bên trong Thất Huyết Đồng, nhất là đệ tử ngọn núi thứ bảy, ai cũng đều xoa tay soàn soạt, toàn bộ người có đủ tư cách tham dự đều đang ra sức chuẩn bị, trong khoảng thời gian ngắn, giá tài nguyên tu hành ở bến cảng cũng trực tiếp tăng lên hai thành.
Vả lại tư cách và quy tắc tham dự cũng đã được tông môn tuyên bố.


Ngọn núi thứ bảy có tổng cộng 13 ti, từng ti sẽ tuyển ra chừng 400 người, hình thành một đội ngũ tu sĩ hơn năm ngàn người, với tư cách là người tham gia thi đấu lần này.
Đối với 13 ti mà nói, chọn ra 400 người cũng có khó khăn không nhỏ, không phải bởi vì vấn đề nhân số.
Trên thực tế thì số lượng đệ tử của từng ti đều rất nhiều, ti lớn thì trọn vẹn mấy nghìn người, ti nhỏ nhất cũng gần nghìn người.

Khó khăn gia tăng là bởi vì có quá nhiều người muốn tham dự. 
Căn bản là bởi vì ban thưởng của trận thi đấu này phong phú dị thường, quy tắc là mỗi khi giết một tu sĩ Linh Bắc đều sẽ thu được một vạn điểm cống hiến, mà đây chỉ là căn bản, giết địch nhân có tu vi càng cao thì ban thưởng càng nhiều.
Lệnh bài thân phận sẽ tự động ghi chép các lần giết chóc này, đợi sau khi thi đấu kết thúc sẽ thống nhất ban thưởng, một khoản tài phú lớn như vậy đủ để cho rất nhiều đệ tử đang vùng vẫy trên vấn đề tài nguyên tu hành đỏ mắt.
Mà thứ khiến cho người khác điên cuồng và hít sâu, là ban thường cho người xếp đầu trong lần thi đấu lần này.
Thân phận đệ tử hạch tâm!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện