Đối với vô số đệ tử dưới núi của ngọn núi thứ bảy mà nói, từng vị đệ tử hạch tâm ăn mặc đạo bào màu tím nhạt đều giống như là thần tử cao cao tại thượng vậy, thân phận cao quý đến cực hạn.
Theo như lời đội trưởng lúc trước đã nói, đệ tử dưới núi chết một trăm, tông môn cũng sẽ không để trong lòng, nhưng mà đệ tử hạch tâm chết một người, cũng đều là chuyện lớn.
Cho nên đệ tử của từng ti đều trở nên điên cuồng, cũng có thể hiểu được.
Nhưng Hứa Thanh không có khát vọng gì đối với thân phận đệ tử hạch tâm.
Nếu như là lúc vừa mới đến Thất Huyết Đồng, thân phận đệ tử hạch tâm còn có đủ hấp dẫn với hắn, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến Ngưng Khí đại viên mãn, đối với Hứa Thanh lúc này mà nói, mau chóng đột phá trở thành Trúc Cơ mới là lựa chọn đầu tiên của hắn.
Mặt khác, Hứa Thanh cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, lựa chọn địa điểm thi đấu ở Linh Bắc tộc giống như là đang mê hoặc người bên ngoài vậy, liên tưởng tới phân tích lúc trước của mình, đáy lòng Hứa Thanh cảm thấy chiến trường chân chính có lẽ chính là nhân ngư tộc.
Mang theo ý nghĩ như vậy, trong khi đệ tử khác đang toàn lực tranh thủ tư cách và chuẩn bị để tham gia, Hứa Thanh lại cẩn thận quan sát thêm mấy ngày.
Sau khi xác định trong tông môn hoàn toàn không có chuyện tiếp theo sau về nhân ngư tộc, bên Tam điện hạ cũng là như thế, Hứa Thanh dứt khoát đổi lại về thân phận của mình, sau khi lại cảnh giác thêm vài ngày, đáy lòng cũng đã ổn định lại.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thì vào lúc này Hứa Thanh không muốn chạy trốn khỏi Thất Huyết Đồng, bởi vì hắn đã cách Trúc Cơ không xa, hắn rất muốn đạt được cái quyền lợi mỗi tháng sẽ được 5000 linh thạch sau khi trở thành Trúc Cơ.
Bây giờ nếu như tất cả đều như bình thường, Hứa Thanh cũng chỉ cần mang theo cảnh giác trong sinh hoạt như thường ngày, cũng là mấy ngày sau, hắn nhận được thông báo của đội trưởng.
Ban thưởng lần hai của lần hành động tiêu diệt Dạ Cưu lần trước đã được đưa ra rồi.
Hắn được bổ nhiệm làm đội phó của bộ Huyền đội 6 của Bộ Hung ti.
Tiền lương cũng theo cái này mà tăng lên, từ mỗi tháng được 3000 điểm cống hiến, biến thành mỗi tháng 6000 điểm.
- Hứa Thanh, chuyện này ngươi phải hết sức cảm tạ ta đấy, nếu không phải ta toàn lực tranh thủ cho ngươi, thì làm sao ngươi có thể có ngày được cất nhắc như hôm nay.
Bên trong Bộ Hung ti, đội trưởng ngồi ở một bên, vừa ăn táo vừa cười nhìn Hứa Thanh.
Ánh mắt của y quan sát từ trên xuống dưới, hiển nhiên là đã nhận ra chấn động tu vi của Hứa Thanh, nhưng nụ cười vẫn không đổi như trước, rất say mê ăn quả táo trong tay.
- Cảm ơn đội trưởng.
Hứa Thanh nghe vậy lộ ra một nụ cười, từ lúc đi đến Thất Huyết Đồng cho đến bây giờ, hắn cũng miễn cưỡng học xong cách khống chế một chút biểu cảm, chỉ là vẫn có chút thoáng mất tự nhiên.
- Cho nên ngươi không được quên rằng, ngươi đang thiếu nợ ta 1000 linh thạch.
Đội trưởng vui vẻ nói.
Nụ cười Hứa Thanh lập tức trì trệ lại.
- Là 100 linh thạch, ta cũng đã trả cho ngươi rồi!
- Hả? Trả rồi sao, ai nha, trí nhớ của ta cũng quá kém, ta nhớ lại rồi, ngươi đã trả ta 100 linh thạch, được rồi được rồi, ngươi còn thiếu nợ ta 900 được chưa.
Đội trưởng vỗ vỗ trán một cái, thở dài, mắt thấy sắc mặt Hứa Thanh hình như mất tự nhiên, thậm chí tay phải cũng theo bản năng đặt ở túi da bên người, y lập tức trừng mắt nhìn.
- Hứa Thanh, lần thi đấu này ngươi có đi hay không?
Hứa Thanh không nói chuyện.
- Hứa Thanh, ta bí mật nói cho ngươi biết, lấy hiểu biết của ta đối với tập tính của tông môn, lần thi đấu này!
Đại khái khả năng không phải ở Linh Bắc tộc!
Thần sắc đội trưởng có chút phấn khởi, ngồi xổm ở trên ghế, lấy ra hai quả quýt, sau khi ném cho Hứa Thanh một quả liền vừa bóc vừa mở miệng.
Hứa Thanh nhận quả quýt, nhìn về phía đội trưởng.
- Ta đoán chừng hẳn là một hòn đảo ngoại tộc lớn hơn rất nhiều, vả lại cái ngoại tộc này nhất định là rất béo, cho nên tông môn mới phải thả sương mù ra để mê hoặc người bên ngoài, dạo gần đây ta