Trong thế giới dưới đáy biển của đảo Câu Anh, Hứa Thanh khẽ chuyển động thân thể, cảm giác đau nhức kịch liệt lập tức ập tới, miệng vết thương chỗ hai chân hai tay và ở bụng đang thoáng khép lại thì vào thời khắc này bỗng nhiên lại bị xé rách ra, máu tươi lại tràn ra một lần nữa, nhuộm đỏ chiếc đạo bào rách nát của hắn.
Mặc dù ngoài thân thể của hắn có lớp linh năng phòng hộ, khiến cho nước biển sẽ không đụng vào được miệng vết thương, nhưng đau đớn trong khi di chuyển vẫn càng ngày càng mãnh liệt như cũ.
Thương thế lần này của Hứa Thanh quá nặng, coi như là thủy tinh màu tím cũng không cách nào khiến cho hắn có thể khỏi thật nhanh được.
Giờ phút này sương mù ở bốn phía đang cuồn cuộn bay tới, nuốt hết bốn phương, Hứa Thanh có thể không thèm để ý tới dị chất ẩn chứa trong đó, nhưng hắn có thể cảm nhận được trong sương mù còn có thi độc nồng đậm.
Hắn cảm thấy lấy trạng thái bây giờ của mình mà gặp phải thi độc cũng có thể sử dụng thủy tinh màu tím phân ra một bộ phận lực lượng để dọn dẹp, nhưng như vậy sẽ bất lợi với việc chữa trị thương thế.
Mặt khác, hắn cũng nhìn thấy bên trong sương mù có một chút thi thể rõ ràng phục sinh sống lại, bò lên từ dưới mặt đất, trong miệng còn truyền ra tiếng gào thét giống như dã thú, lại còn có thể chạy nhanh trong sương mù.
Một khi bị sương mù bao phủ, nhất định sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử.
Phải mau chóng rời khỏi nơi đây.
Đôi mắt Hứa Thanh co rút lại, nghiến răng chịu đựng đau nhức kịch liệt, bộc phát tốc độ cao nhất, tăng tốc chạy nhanh về phía trước.
Loại vận động mạnh mẽ này khiến cho sắc mặt của hắn càng thêm trắng bệch, nhưng trước mắt thì Hứa Thanh không có biện pháp nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng bỏ qua cơn đau đớn, ở giữa những đám sương mù tràn ngập chung quanh, chạy thật nhanh về phía cửa ra, thậm chí cũng dùng cả phi hành phù.
Chỉ là thân thể của hắn bị trọng thương, linh năng cũng gần như khô kiệt, đồng thời còn nhất định phải giữ lại thủ đoạn phản kích khi đi vào hiểm địa, cho nên hắn cũng chỉ có thể dùng phi hành phù, không cách nào dựa vào tu vi để tăng nhanh tốc độ.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua một nén nhang sau, rốt cuộc Hứa Thanh chạy ra khỏi phạm vi của khu thần miếu.
Phóng tầm mắt nhìn bốn phía, ngoại trừ một mảnh sương mù trống trải, duy có nơi xa chỗ mà sương mù không ngừng nuốt tới gần, còn mọi chỗ trong thần miếu, mọi kiến trúc san hô đều bị đám sương mù thôn phệ trong nháy mắt, những nơi đi qua, hết thảy đều bị phủ lên một màu đen.
Nơi đây vốn là đã ít người, giờ phút này càng không nhìn thấy ai, chỉ có trong sương mù truyền ra từng tiếng gào thét vang vọng tựa như yêu ma quỷ quái phục sinh vậy.
Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, hắn chú ý tới ngay cả đáy biển phía xa cũng là như thế, hình như bên dưới còn có khói đen càng đậm hơn đang bốc lên, khiến cho Hứa Thanh không thể tiến đến, vì vậy hắn nhấc chân đạp mạnh vào mặt đất, thân thể lại lần nữa lao ra, phi hành phù lập lòe trên người, tiếp tục bay nhanh.
Nhưng hắn cách cửa ra quá xa, cho nên khi hắn đi về phía trước một nén nhang, theo sương mù bốn phía tràn ngập, hắn không thể tránh khỏi bị đoàn sương mù bao phủ ở bên trong.
Hầu như ngay khi sương mù bao phủ, màn phòng hộ bằng linh năng của Hứa Thanh lập tức chấn động kịch liệt, lớp phòng họ đang bị ăn mòn nhanh chóng, mà tầm nhìn bốn phía trong thời khắc này cũng bị che lấp nghiêm trọng.
Chỉ có tiếng thi thể gào thét từ bát phương càng lúc càng truyền đến gần.
Sát cơ trong mắt Hứa Thanh lóe lên, tay phải đột nhiên giơ lên, que sắt màu đen xuất hiện nơi tay, bỗng vụt qua một bên, tiếng kêu hung tàn truyền đến ở khoảng cách gần, đó là một thi thể vừa được phục sinh.
Khác với Hải Thi Tộc, thi thể này khi còn sống là đệ tử Thất Huyết Đồng, nhưng giờ phút này toàn thân đã biến thành màu đen, ánh mắt cũng là như vậy, dù cổ có bị que sắt đâm thủng, đầu rơi xuống, nhưng hai tay nó vẫn hung hăng đánh